Chương 8

Lục Doãn Cung thấy Du Mộc im lặng, vẻ mặt như kiểu nhất định không chịu khai ra cô đã từng trốn ở đâu. Hắn mất kiên nhẫn nhưng vẫn im lặng không nói câu nào, tà khí của hắn bắt đầu bộc phát như muốn ép Du Mộc phải mở miệng.

Du Mộc hơi run người, không hiểu sao bây giờ cô lại cảm thấy sợ hãi, cô liếc mắt nhìn Thuỵ Nhan và Ngục Tửu, hai tên đó vẫn im lặng nhìn Du Mộc với gương mặt lạnh băng.

Thấy Doãn Cung như sắp mất kiên nhẫn, Du Mộc liền lên tiếng: ” Tôi đã luôn ở nước Anh “

Nghe thấy Du Mộc nói câu đó, Doãn Cung liền trừng mắt nhìn Thuỵ Nhan. Ngục Tửu không nói gì chỉ nhếch mép cười, Du Mộc thấy vậy không hiểu lên cũng im lặng.

Thuỵ Nhan nghe Du Mộc nói câu đó liền nhanh chóng đưa mắt nhìn Doãn Cung. Hắn ta sát khí trong mắt như một con dao muốn xuyên thủng tim của Thuỵ Nhan. Thuỵ Nhan biết hắn đang cực kỳ tức giận liền giơ tay nói: “Ông chủ Lục, tôi có thể giải thích!” Không để Doãn Cung kịp trả lời, Thuỵ Nhan quay sang Du Mộc trừng mắt nói một tràng dài:

” Du Mộc! tốt nhất là cô nên nói thật, cô nói cô đã ở nước Anh hơn một năm nay thì tại sao tôi lại không tìm được tung tích của cô. Không phải cô không biết, nước Anh là nơi người của ông chủ Lục đóng quân nhiều nhất, hơn một năm nay họ không ngừng tìm kiếm tung tích của cô, nếu cô nói ở nước Anh thì tại sao người giỏi nhất trong số họ lại không tìm được cô? “

Nghe Thuỵ Nhan nói xong, Du Mộc mới hiểu ra lý do Doãn Cung lườm anh ta. Vì cô nói mình đã luôn ở nước Anh Quốc nhưng bọn họ tìm hơn một năm lại không thấy. Cái lườm của Doãn Cung như muốn nhắc nhở thuộc hạ vô dụng. Khi nào xong vụ này chắc chắn Thuỵ Nhan sẽ bị Doãn Cung xử phạt nghiêm khắc.

Nhưng Du Mộc cũng trách bản thân ngu ngốc, mồm nhanh hơn não.

Du Mộc biết thuộc hạ của Doãn Cung ở đâu là đông nhất. Đàn em của hắn đã chiếm một nửa phần trăm là người của nước Anh. Du Mộc cũng hiểu rõ thuộc hạ dưới trướng của Lục Doãn Cung không có kẻ vô dụng, chỉ có nhân tài.

Một trong số họ là người gốc Anh Quốc, nếu Du Mộc luôn ở đó chắc chắn họ phải tìm tận cửa, nếu không ít nhất cũng có chút tin tức về cô, nhưng lại luôn bặt vô âm tín. Thế mà Du Mộc lại không nghĩ ra điều này sớm hơn, điều quan trọng như vậy lại cô lại quên mất. Như vậy thì thành nói dối trắng trợn trước mặt Doãn Cung.

Nếu Du Mộc còn không chịu sửa chữa chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Du Mộc im lặng vài giây rồi trả lời:

” Tôi ở trong cô nhi viện “

Du Mộc biết nếu cô nói ở trong cô nhi viện thì chắc chắn sẽ thoát mạng. Vì cô nhi viện chỉ dành cho các trẻ em mồ côi cha mẹ, nếu là Du Mộc bỏ trốn thì cô chỉ có thể trốn ở xó xỉnh nào đó chứ họ chưa bao giờ nghĩ Du Mộc sẽ ở trong cô nhi, và Du Mộc cũng lớn rồi đâu phải trẻ lên ba nên bọn họ tìm tất cả mọi ngóc ngách ngoại trừ các cô nhi viện.

Cả Doãn Cung và đám người của hắn đều không biết rằng mẹ của Du Mộc – Lộ Cửu Linh, bà ấy là trẻ mồ côi được một cô nhi viện nhận nuôi. Nếu bọn họ có hỏi đến lý do tại sao cô lại trốn ở cô nhi thì Du Mộc có thể nói rằng vì mẹ cô là trẻ mồ côi được cô nhi viện đó nhận nuôi lên cô chỉ có nơi đó để về.

Du Mộc cảm thấy may mắn vì trước kia cô chưa từng nói với Doãn Cung về nguồn gốc của mẹ mình, hắn cũng chưa từng điều tra. Nếu hắn mà biết mẹ cô từng ở cô nhi chắc chắn hắn sẽ cho người điều tra. Vậy nên bây giờ Du Mộc có thể nói dối dễ dàng như vậy. Nghe cũng khá thuyết phục, nhưng chắc chắn sẽ không bị vạch trần.

Doãn Cung nghe ba từ “cô nhi viện” hắn chỉ cau mày chứ không nói gì.

” Tại sao lại ở trong cô nhi viện? ” Doãn Cung im lặng một hồi theo dõi sắc mặt của Du Mộc. Cảm thấy không phải là cô đang cố tình nói dối nên hắn mới nên tiếng hỏi.

Du Mộc biết ngay hắn sẽ tra hỏi lý do cô ở trong đó. Du Mộc vẫn bình thản, may là cô diễn khá tốt không lộ bất kỳ cảm xúc nào khác mà trả lời dõng dạc:

” Mẹ tôi là trẻ mồ côi, được cô nhi đó nhận nuôi, tôi không muốn ở bên ngoài nên mới về cô nhi cùng bà ngoại “

Nói ở trong cô nhi viện là nói dối, nhưng mẹ Du Mộc từng là trẻ ở cô nhi là thật. Nhưng nếu hắn mà có điều tra ra thì Du Mộc chết chắc vì mẹ cô là ở cô nhi viện của Trung Quốc còn cô lại nói mình ở cô nhi viện của nước Anh.

Nghe Du Mộc nói có lý, Doãn Cung cũng không hỏi gì thêm. Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không thay đổi, dù tà khí không còn nhưng gương mặt tức giận vẫn y nguyên. Du Mộc vốn không sợ trời sợ đất, dù hắn có bày vẻ mặt đáng sợ hơn nữa thì cô cũng chẳng quan tâm. Hơn hết là bây giờ hắn không có quyền gì để giam giữ cô cả.

Thuỵ Nhan và Ngục Tửu chỉ im lặng không nói gì. Du Mộc cũng đoán lơ mơ được tại sao hai tên đó lại khó chịu với cô như vậy. Bởi vì Du Mộc trốn kĩ như vậy, hai tên đó hơn một năm nay dù có dùng trăm phương nghìn kế để tìm ra cô thì cũng không thấy dấu vết. Chắc chắn họ bị tên Doãn Cung kia làm khó mà giày vò không thương tiếc.

Du Mộc từ lúc tỉnh dậy đã bị ngạc nhiên mà bật ngồi dậy rồi bất động, đến lúc lấy lại tinh thần thì cô cũng nhỉ mở miệng nói và cử động cái đầu, quay đi quay lại. Căn bản là không động đậy người và chân tay lên bây giờ cô cảm thấy tay và chân đều đang bị tê liệt.

Du Mộc vì tê chân lên cô co mạnh hai chân lên, bỗng chân cô như bị thứ gì đó lôi giữ lại, đồng thời tiếng leng Keeng cũng vang lên. Vì là từ lúc Du Mộc tỉnh dậy tới giờ thì trên người cô vẫn luôn có một chiếc chăn mỏng đắp từ hông cho tới kín chân lên Du Mộc mới không biết thứ gì đang lôi chân mình. Du Mộc nhanh chóng cầm tấm chăn quăng sang bên cạnh, đồng tử mắt mở rộng, cô hốt hoảng bởi thứ trước mắt mình.

Chân của Du Mộc bị một chiếc còng chân còng một bên cổ chân của cô lại với chân giường. Đoạn giây xích chỉ dài khoảng hơn năm mươi xăng-ti, thảo nào Du Mộc không thể co chân lên được.

Nhưng điều mà Du Mộc bận tâm là tại sao từ nãy giờ cô lại không phát hiện ra chân mình đang bị giam giữ?

Chắc chắn do lúc tỉnh dậy Du Mộc chưa kịp phản ứng thì bị bất ngờ bởi tiếng nói của Doãn Cung, lại cộng thêm phần tra hỏi kịch liệt ban nãy của hắn khiến Du Mộc không chú tâm vào điều kỳ lạ ở chân mình.

~Nhạc Tử~