Chương 65

Bước được một đoạn thì thủ tướng bỗng dừng lại trước một vật lớn. Doãn Cung và Du Mộc không nói câu nào mà cũng đứng lại.

Ông ấy bỗng lấy một chiếc dây từ trong vật lớn đó ra, đó là một chiếc dây chạc. Dây khá to và dài thòng lọng, một đầu được buộc thành một hình tròn, nhìn sơ qua cũng biết dây này để thắt cổ tự tử.

Du Mộc nhìn sợi dây, cô nhíu mày có chút nghi ngờ. Bỗng Phillips nắm chặt sợi dây, tay run nhẹ rồi nói: “Sinh nhật lần thứ ba của công chúa Maria được tổ chức tại chính điện” Du Mộc không hiểu ông ấy nói chuyện này cho cô là vì lý do gì? Nhưng Du Mộc cũng im lặng lắng nghe. Đó là ông ta tự nói không phải do cô hỏi.

Thủ tướng Philips tiếp tục lên tiếng, giọng nói uất nghẹn có chút bi thương, đôi mắt buồn nặng trĩu như đang nhớ về quá khứ không tốt:

“Ngày sinh nhật của công chúa Maria đã xảy ra một sự việc lớn, cung điện này là quà sinh nhật ta tặng cho Maria, con gái của mình. Ngày hôm đó ta nói rằng muốn chơi trốn tìm cùng Maria, con bé nói rằng sẽ đi trốn trong cung điện vừa được tặng, ta sẽ là người đi tìm. Tới lúc ta đi tìm con bé, vừa mở cánh cửa vào… một khung cảnh đáng sợ đập vào mắt ta. Maria bị treo cổ trên trần nhà, cả người nó lơ lửng trên không trung, sợi dây thắt cổ nó chính là sợi dây này. Lúc đó cung điện không có ai, camera đều bị phá vỡ. Dù cho điều tra bao nhiêu lần đi nữa cũng không tìm ra được hung thủ, đã qua nhiều năm như vậy rồi ta vẫn yêu cầu Nhập Thượng điều tra. Nhưng rốt cuộc vẫn không tra ra được gì. Maria cứ thế mà bị giết oan. Con bé đi bằng cách này linh hồn chắc chắn vẫn không thể siêu thoát… từ đó cung điện này liền bị niêm phong, ta vẫn sẽ để nguyên nó ở nơi này cho tới khi trả thù được cho con gái ta.”

Du Mộc nghe xong thì cũng hiểu đại khái câu chuyện, thì ra cô công chúa Maria ở trên những tấm ảnh kia đã bị giết chết. Chính đôi mắt của Phillips nhìn thấy mặc dù không tận mắt thấy hiện trường. Nhưng cô và Phillips lại không cùng huyết thống, mẹ cô lại là trẻ mồ côi từ cô nhi viện bước ra, vậy chẳng phải người đáng nghi nhất vẫn là mẹ cô sao?

Ban đầu thì Du Mộc nghi ngờ mẹ cô là con gái của Phillips, nhưng ông ấy lại chính mắt nhìn thấy công chúa Maria chết trước mắt mình. Trong chuyện này rõ ràng là có khúc mắc, giống như năm đó Du Mộc chứng kiến cảnh mẹ cô chết trước mắt mình, nhưng người chết lại chỉ là một phiên bản giả. Có khi nào người tạo ra phiên bản giả này là cùng một người.

Rốt cuộc thân phận thật sự của mẹ Du Mộc là gì? Liệu có liên quan gì tới bọn họ! Đến cả họ Lộ và gương mặt giống nhau như vậy chắc chắn không phải là trùng hợp. Bây giờ muốn làm sáng tỏ mọi chuyện chỉ có thể chờ người đó tới.

Vừa nhắc tới người đó thì Lộ Nhập Thượng liền đưa người đó tới trước mặt Du Mộc. Thật ra lúc ở Thượng Nghị viện, thủ tướng ra hiệu cho Nhập Ảnh và Nhập Thượng ra ngoài thì Du Mộc đã bảo rằng nếu có người nào đưa một người phụ nữ lạ đến tìm cô thì phải đưa tới chỗ cô ngay. Vậy nên vừa rồi người phụ nữ đó tìm đến đây, Nhập Thượng liền đưa ngay tới đây.

Lục Doãn Cung không nói gì, thi thoảng sẽ chỉ nhíu mày, gương mặt của hắn vẫn lạnh như băng. Hoàng đế không biết người phụ nữ vừa tới đây là ai? Nhưng nghe đó là người của Du Mộc thì liền mời vào trong cung. Nhập Thượng vừa đưa người tới thì lập tức rời đi luôn. Bởi vì Nhập Thượng cũng biết rõ hoàng đế Phillips đang nói chuyện gì cho Du Mộc.

Trong cung hiện giờ có thêm một người. Vị khách vừa rồi là người mẹ nuôi của mẹ Du Mộc ở cô nhi viện, bà ấy tên Cửu Mịch. Bà ấy da mặt đã lão hóa hết, có vẻ đã nhiều tuổi rồi.

Sau màn chào hỏi và giới thiệu thì Du Mộc đã giải thích mọi chuyện xảy ra ở cung điện này cho Cửu Mịch nghe. Bà ấy nghe xong thì gật đầu như hiểu ra vấn đề.

Thì ra lúc Lộ Du Mộc đang trên máy bay tới vương quốc Anh, cô gọi cho ai đó làm một số chuyện, chính là gọi cho người phụ nữ trước mặt này. Du Mộc báo với Cửu Mịch là đã tìm được người nhà của mẹ cô ở nước Anh sau đó nhờ Cửu Mịch tới đây để cùng cô tìm lại. Cuối cùng là nhờ Tinh Húc cho người ở bên Trùng Khánh tới cô nhi viện đưa bà ấy tới cung điện của thủ tướng Phillips. Bởi vì cô nhi viện mà mẹ cô ở là ở Trùng Khánh Trung Quốc.

Sở dĩ Du Mộc gọi Cửu Mịch đến đây là vì bà ấy là đầu mối duy nhất để tìm ra người thân của mẹ cô ngay lúc này.

Cửu Mịch đem theo một chiếc túi nhỏ. Khi bắt đầu vào vấn đề chính bà ấy mới lấy trong túi ra một chiếc váy nhỏ của một bé gái và một chiếc dây chuyền nhỏ màu trắng, bây giờ bà ấy mới lên tiếng: ” Bệ hạ Philips! Ông đã từng nhìn thấy chiếc váy và sợi dây chuyền này bao giờ chưa? ” vừa nói Cửu Mịch vừa đưa cho thủ tướng.

Chiếc váy có màu hồng nhạt, được thêu một vòng hoa nhỏ xung quanh eo. Màu váy đã bị phai đi, trông khá cũ kỹ nhưng lại không bị mốc hay rách. Có vẻ Cửu Mịch đã giữ đồ vật này rất cẩn thận. Sợi dây chuyền là màu trắng, mặt dây là một hình con bướm. Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy trên cánh con bướm có khắc chữ “Lộ.”

Du Mộc nhìn chiếc vòng cổ và chiếc váy, hai thứ này là Du Mộc lần đầu nhìn thấy, liệu nó có liên quan đến mẹ cô không? Du Mộc nhíu mày nghi ngờ, nhưng lại im lặng không nói gì.

Thủ tướng sau khi nhìn kỹ hai thứ đó thì đôi mắt liền ửng đỏ, cuối cùng nước mắt cũng trào ra. Ông ấy run rẩy, hai bàn tay siết chặt chiếc váy khiến nó bị nhàu nát. Cổ họng uất nghẹn như bị ai đó siết chặt, miệng run nhẹ:

” Ngày sinh nhật hôm đó con bé đã mặc chiếc váy này và đeo chiếc vòng cổ này. Hai thứ này đều là bà ấy tặng cho nó. Làm sao tôi có thể quên được chứ! “

Ông ấy nói như vậy, có nghĩa là mẹ Du Mộc chính là con gái ruột của ông ấy. Quả nhiên muốn tìm lại người thân chỉ còn cách liên lạc cho người đã nhận nuôi mẹ cô. Cửu Mịch chính là đầu mối duy nhất để tra ra sự thật này. Du Mộc cũng đỏ mắt, cảm xúc của cô đang rất cao trào. Cuối cùng Du Mộc cũng tìm lại được gia đình cho mẹ mình. Chỉ là hai đồ vật này trước kia cả mẹ cô và bà ấy đều chưa từng cho cô nhìn qua.

Phillips tiếp tục lên tiếng:

“Nhưng ngày hôm đó rõ ràng chính mắt ta nhìn thấy con bé bị treo cổ, nó đã chết trước mắt ta. Mặc dù không nhìn thấy cảnh nó bị như thế nào nhưng người chết là thật. Vậy tại sao bà có hai thứ này?”

Du Mộc nghe như vậy, cô liền hiểu ra ông ấy chưa biết gì về việc mẹ cô đang bị truy lùng hiện giờ.

Cửu Mịch nhíu mày, bà ấy tỏ ra bực bội. Nhưng vẫn giải thích mọi chuyện:

” Chuyện này bắt đầu phải kể từ bốn mươi năm trước… ”

Cửu Mịch ánh mắt đăm chiêu như đang cố nhớ lại mọi chuyện xảy ra.

…***…

Bốn Mươi năm trước.

Trại trẻ mồ côi Nghiên Hoa Trùng Khánh Trung Quốc.

Đêm vắng đầy sao trời ở ngôi nhà mái ấm. Bọn trẻ đã đi sâu vào giấc ngủ bởi một ngày trời đẹp thoáng mát. Vì mới mười một giờ đêm nên Cửu Mịch chưa buồn ngủ, cô ra hiên ngồi ngắm sao, ánh mắt nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh như những đứa trẻ trong đó.

Cửu Mịch đang ngắm sao thì bỗng một tiếng gọi nhỏ phát ra từ phía ngoài cổng, cô quay mặt ra nhìn chỉ thấy một bóng người nhỏ xíu đứng trước cổng. Cửu Mịch nhận ra ngay đó là một đứa trẻ, cô liền đi tới mở cổng. Bấy giờ mới nhìn rõ bên ngoài là hai đứa trẻ.

Bên ngoài có một cậu bé khoảng trên dưới mười tuổi đang bế một bé gái tên tay, cô bé thì đang ngủ say sưa trên tay cậu bé. Cậu bé gương mặt không cảm xúc chỉ đứng ở một chỗ không nói gì chờ Cửu Mịch lên tiếng.

” Cháu là ai? Sao lại ở đây? Bố mẹ cháu đâu? “

Cửu Mịch nhìn hai đứa trẻ trước mặt, từ trên xuống dưới đều mặc diện toát ra vẻ quý tộc. Cửu Mịch liền đoán hai đứa trẻ là anh em, có lẽ bọn chúng lạc mất cha mẹ. Cô mở rộng cổng cố ý để hai đứa trẻ vào trong.

Cậu bé không bước vào, bấy giờ mới lên tiếng:

“Bố mẹ em ấy bỏ rơi em ấy rồi, cháu chỉ là người lạ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ thôi. Em ấy là người nước Anh, bố mẹ em ấy cố ý đưa em ấy tới đây chơi rồi bỏ em ấy để về nước. Cô có thể nuôi em ấy được không?”

Cậu bé nói xong liền đưa đứa bé cho Cửu Mịch rồi chạy một mạch đi. Cửu Mịch nghe xong vẫn còn ngơ ngác chưa kịp hiểu ra mọi chuyện thì cậu bé đã đẩy cô bé lên tay cô rồi quay người chạy một mạch và khuất sau bóng tối phía xa. Cửu Mịch thì tay vừa đỡ đứa trẻ theo phản xạ, vẫn còn đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Phải mất một vài phút sau Cửu Mịch mới loát kịp và nhận ra những chuyện vừa xảy ra trong chớp mắt.

Bấy giờ cô mới nhớ lại hai đứa trẻ nhìn không giống nhau cậu bé kia thì tóc màu đen còn cô bé thì tóc màu vàng vì trời quá tối nên Cửu Mịch không thể nhìn rõ được gương mặt của hai đứa trẻ nên cô chỉ có thể nhìn bọn họ qua màu tóc trong ánh sáng của mặt trăng.

Cửu Mịch cuối cùng vẫn nhận nuôi đứa bé. Tới lúc vào một căn phòng nhỏ Cửu Mịch mới bật điện lên, lúc đó cô mới nhìn rõ mặt đứa trẻ, cô bé này đúng là người nước Anh. Trên cổ đeo một chiếc vòng có khắc hình chữ Lộ ở trên mặt vòng, Cửu Mịch liền tháo chiếc vòng và bộ quần áo của cô bé rồi cất kỹ. Cửu Mịch nghĩ rằng chữ Lộ trên vòng cổ đó là họ của cô bé nên đặt tên cho cô bé là Lộ Cửu Linh.

Cửu Mịch nhìn lên bầu trời qua cửa sổ một lần nữa, ở một khoảng tối giữa bầu trời đêm bỗng dưng một ngôi sao sáng lấp lánh nổi lên một mình một nơi cách xa các ngôi sao khác. Cửu Mịch nhìn kỹ lại ngôi sao vừa nổi lên đó có vẻ đặc biệt sáng hơn các ngôi sao khác. Cửu Mịch ánh mắt buồn rầu nhìn ngôi sao đó, có vẻ như nó giống như đứa trẻ trước mặt cô. Ngôi nhà này lại có thêm một đứa trẻ nữa bị bỏ rơi bởi cha mẹ mình. Cửu Mịch không hiểu? Có một cô con gái đáng yêu như này tại sao bọn họ lại lỡ bỏ đứa trẻ đi như vậy.

…***…

Cửu Mịch thuận lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra vào năm xưa. Bà ngừng lại, thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:

“Nhiều năm sau con bé mọc đủ lông đủ cánh liền muốn ra ngoài kiếm sống, lúc đó nó chỉ mới mười năm tuổi nhưng tôi lại không thể ngăn cản được nó. Lúc nó rời đi tôi mới kể lại sự việc năm đó nó tới đây bằng cách nào? Tôi còn hỏi rằng liệu con bé còn muốn đi tìm lại bố mẹ ruột không? Nhưng lần nào hỏi thì con bé đều trả lời duy nhất một câu ” Tìm họ đâu có ích gì? Họ đã bỏ rơi con đồng nghĩa với việc họ không coi đứa con này còn tồn tại. Con chỉ có một người mẹ duy nhất là mẹ thôi” Nó vẫn luôn coi nơi đó là mái ấm duy nhất, ngôi nhà duy nhất và coi tôi là người mẹ duy nhất… sau khi ra ngoài làm thì tháng nào nó cũng gửi rất nhiều tiền về, tôi cũng đoán được công việc của nó vất vả tới mức nào. Vài năm sau thì con bé lấy một người đàn ông nước Ý rồi sinh ra một bé gái, đặt tên là Lộ Du Mộc. Con bé và chồng nó ly hôn, nó liền đưa con về đây nuôi ăn học. Hơn một năm trước, Du Mộc báo rằng con bé bị người xấu sát hại, nhiều ngày trước nó lại báo con bé vẫn còn sống. Tôi còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa, nếu nó còn sống thì tốt quá rồi! “

Du Mộc nhanh chóng tiếp lời Cửu Mịch sau khi bà ấy kết thúc: “Nói như vậy rõ ràng là cậu bé ấy đang muốn che giấu thân phận của mẹ con, không phải do bị cha mẹ bỏ rơi mà do… rốt cuộc cậu bé ấy là ai?”

Du Mộc năm đó khi đã hiểu chuyện, biết mẹ mình là trẻ mồ côi nhưng cô lại chưa từng hỏi mẹ hay bà Cửu Mịch về lý do tại sao mẹ cô thành trẻ mồ côi, vì Du Mộc sợ nhắc về quá khứ không vui của mẹ. Ai ngờ chuyện lại như vậy, vậy mà Du Mộc lại cho rằng mẹ cô bị lạc mất người thân nên trở thành trẻ mồ côi. Vì vậy nên khi lần đầu gặp Nhập Ảnh và Nhập Thượng, Du Mộc liền có suy nghĩ là muốn tìm lại người thân của mẹ.

Du Mộc cũng từng hỏi mẹ cô liệu có muốn tìm lại cha mẹ không? Nhưng mẹ cô chỉ trả lời duy nhất một câu “Nếu họ thật sự nhớ mẹ thì họ sẽ đi tìm mẹ” Du Mộc nghe xong thì cũng không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa.

~Nhạc Tử~