Chương 64
Bệ hạ Phillips đưa mắt ra hiệu cho William và Louis, hai người họ hiểu ý liền gật đầu rồi đi ra ngoài. Du Mộc dường như cũng hiểu ý của bệ hạ Phillips.
” Ông Phillips, như ông đã thấy. Nhập Thượng cũng đã kiểm tra ADN, chúng ta không cùng huyết thống. Vậy chỉ còn lại mẹ tôi “
Du Mộc thẳng thắn. Dù vậy cách xưng hô của cô cũng không khác đi chút nào. Cho dù cô và ông ấy có thật sự là người một nhà hay không thì sự thật chưa sáng tỏ, Du Mộc sẽ không vì chắc chắn cùng huyết thống mà xưng hô linh tinh.
” Đi theo ta ” Phillips đứng dậy, ra khỏi Thượng Nghị viện rồi dẫn Du Mộc đi vài vòng trong cung điện. Thoáng qua vài con đường lèo vèo trong cung điện lớn thì cuối cùng cũng tới một cung điện nhỏ nằm trong cung điện lớn đó.
Phillips nhìn chăm chú vào Lục Doãn Cung. Chỉ cần nhắc tới cái tên Lục Doãn Cung này thì gần như cả thế giới đều biết tới hắn. Phillips là thủ tướng chính phủ của Anh Quốc nên cũng không ngoại lệ. Chỉ là ông ấy không biết nhiều về hắn ngay cả việc hắn không gần phụ nữ ông cũng không biết, chỉ biết Doãn Cung là ông trùm trong giới hắc đạo đứng đầu Châu Á.
Phillips vốn chỉ muốn dẫn một mình Du Mộc đi, nhưng từ nãy giờ hắn cứ đi theo cô, từ đầu tới giờ tay đều ôm eo Du Mộc nhất định không buông. Thấy Du Mộc không phản kháng, gương mặt không khó chịu ngược lại còn rất thảnh thơi nên ông ấy nghĩ có lẽ cậu trai này là người tình của con bé. Doãn Cung từ lúc tới đây cũng chẳng xen vào chuyện của họ mà chỉ ngồi nghe nên Phillips cũng không thấy khó chịu. Đành mặc kệ để Lục Doãn Cung đi theo. Nhưng ông ấy không hề biết, Du Mộc đang cố kiểm soát cảm xúc của mình. Cô đang rất khó chịu khi bị hắn giữ bên mình như đồ vật. Cả người Du Mộc đều đau nhức bởi cánh tay cứng ngắc của hắn đang siết chặt eo cô.
Lúc vừa bước tới cung điện lớn này, Du Mộc thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó. Cung điện này là vương thất Anh nên chắc chắn sẽ có cung nhỏ. Thủ tướng Phillips đi vài đường thì đến một cung điện nhỏ. Đứng trước cửa một lát Phillips mới lên tiếng: “Đây là cung điện của công chúa Maria”
Cung điện nhỏ này nằm ở góc khuất sau cung lớn, nằm phía tây bắc.
Do dự một lúc thì thủ tướng Phillips mới mở cửa cung. Cả ba người đi vào trong. Đúng là hoàng gia Anh. Người của vương thất Anh đều được ở các cung như vậy sao? Ở bên ngoài thì chỉ thấy đây là một cung bình thường, vào bên trong thật sự là hoa mắt. Hào nhoáng tới mức toàn bộ đều sang trọng và nổi bật hơn cả cung lớn và Thượng Nghị viện. Toàn bộ tường và trần đều dát mạ vàng, đẹp lung linh và sáng rực cả một cung.
Thủ tướng Phillips nói đây là cung của công chúa Maria. Nhưng dù là của ai đi nữa cô cũng không quan tâm.
Nếu là ngày trước khi Du Mộc quen biết Lục Doãn Cung thì cô có lòng hiếu kỳ rất lớn. Tò mò rất nhiều điều bên ngoài xã hội đặc biệt là những chuyện có liên quan đến giới hắc đạo. Nhưng từ khi Du Mộc tò mò về chuyện cá nhân của người đàn ông thân phận lớn ấy, cuộc đời Du Mộc liền có nhiều thay đổi lớn khiến cô phát sợ, mất đi lòng hiếu kỳ, cũng chỉ vì sự tò mò của cô mà khiến những chuyện không may liên tục xảy ra. Mẹ mất, bị truy tìm, bị giam giữ, bị cưỡng hiếp. Du Mộc như bị đánh vào tâm lý, chính lòng hiếu kỳ đã ám ảnh Du Mộc. Từ đó cô chẳng còn tò mò về bất cứ chuyện gì nữa.
Lần này cũng không ngoại lệ, Du Mộc tới đây chỉ với một mục đích duy nhất đó là tìm lại thân phận thật sự của mẹ mình. Cung của công chúa gì gì đó, Du Mộc thật sự không quan tâm. Du Mộc không biết tại sao thủ tướng lại dẫn cô tới đây, nhưng ông ấy cũng vào thẳng vấn đề nên khi dẫn Du Mộc tới đây thì chắc chắn phải có liên quan tới mẹ cô.
Quả nhiên là thật. Đằng sau cánh cửa cung điện nhỏ là cả một khung cảnh sáng loáng hào nhoáng bởi dát vàng khắp nơi.
Nhưng ngoài cái đó ra, thứ quan trọng chính là trên bờ tường dát mạ vàng của cung điện là những tấm hình lớn được treo ở khắp nơi trong cung điện. Những tấm hình đều khác nhau. Trong tất cả các khung ảnh lớn đó đều là cùng một người, người trong hình là một cô bé nhỏ tuổi. Tóc màu vàng kim, đôi mắt xanh dương sáng lấp lánh như quả cầu pha lê, ảnh nào cũng đều là gương mặt tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đứa bé trong hình thật sự rất giống cô, giống mẹ cô. Du Mộc bất chợt đỏ mắt, không biết từ bao giờ hàng bọng mắt đã tạo thành ngấn lệ rồi trào ra chảy dài trên má. Phillips vẫn đi phía trước, không để ý đằng sau. Du Mộc khi kịp nhận ra mình đang khóc thì Doãn Cung đã phản ứng nhanh hơn. Hắn đưa tay lau hai hàng nước mắt của Du Mộc, miệng nói nhỏ: ” Đừng khóc “
Du Mộc nghe xong thì lập tức ngừng khóc, cô trợn tròn mắt nhìn hắn. Gì đây! Người ở trước mắt cô có thật là Lục Doãn Cung không? Hắn vốn dĩ là một người ấm áp như vậy ư? Chỉ nghe đúng một câu của hắn thôi Du Mộc liền cảm thấy tim không còn đau và khó chịu nữa, ngược lại còn rất ấm áp.
Chỉ là một tên bá đạo máu lạnh như hắn mà lại lau nước mắt cho cô rồi an ủi. Rõ ràng đây không phải là mơ. Hành động này của hắn khiến Du Mộc có chút không quen. Phillips đi đằng trước vẫn không hay biết gì xảy ra phía sau.
Lục Doãn Cung khi thấy biểu cảm ngạc nhiên của Du Mộc. Gương mặt lạnh lùng của hắn vẫn không hề thay đổi, ngược lại còn thấy có tia tức giận trong đáy mắt lúc cô đụng trúng ánh mắt hắn.
Thật ra Du Mộc cũng nhận ra mình chảy nước mắt là do nhìn thấy những tấm hình của bé gái đó, có vẻ nhìn cô bé đó quá giống mẹ cô nên cô đã rơi nước mắt khi nhớ tới mẹ mình. Cũng phải! Đã bao lâu rồi Du Mộc chưa được thấy mẹ.
Cũng rất lâu rồi… lâu tới mức không còn nhớ được nữa!
~Nhạc Tử~