Chương 63

Sau những màn chào hỏi dành cho thủ tướng Philips và các người còn lại trong Thượng Nghị Viện thì hai người họ cũng được mời tới chỗ ngồi dành cho mình.

Lục Doãn Cung và Lộ Du Mộc đều được mời đến ngồi ở bàn chống gần thủ tướng nhất. Chỉ là từ nãy tới giờ Doãn Cung cứ lấy tay ôm chặt thắt lưng của cô không buông, khiến Du Mộc cảm thấy có chút xấu hổ trước những ánh mắt của người có mặt trong Thượng Nghị viện.

Du Mộc rất thẳng thắn, nên khi ngồi xuống đã nói thẳng lý do cô tới đây. Thủ tướng Phillips cũng không vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề.

Du Mộc bây giờ mới đảo mắt nhìn lại một lượt, trong Thượng Nghị viện hình như chỉ có người nhà. Chuyện đại sự như vậy nên lính gác và các tử tước, hầu tước và các quân chủ đều không có mặt.

Du Mộc bấy giờ mới nhìn kỹ những gương mặt của mọi người trong Thượng Nghị viện. Có tổng bảy người giống cô, bệ hạ Phillips giống từ mái tóc, gương mặt, đôi mắt đều y như đúc. Cả Lộ Nhập Thượng và Lộ Nhập Ảnh cũng như vậy, bọn họ và cô y như hai giọt nước, không có điểm khác biệt. Du Mộc biết thật ra bọn họ chính xác là “giống” mẹ cô. Du Mộc đây chỉ giống gương mặt chứ tóc cô là màu đen, vì nhuộm giống mẹ mình nên cô và họ mới giống nhau. Bảy người thì ba người đã giống “cô” còn bốn người còn lại… người thì giống mỗi tóc, người thì giống khuôn mặt, người thì giống đôi mắt.

Còn lại năm người khác giống nhau, giống cái nọ, khác cái kia. Một trong số họ cũng có người có vài điểm nhỏ giống Lộ Du Mộc.

Du Mộc nhìn qua Lộ Nhập Thượng, Lộ Nhập Ảnh và bệ hạ Philips một lần nữa. Cô quan sát kỹ gương mặt của bọn họ, Nhập Thượng có vẻ ít hơn mẹ cô khoảng trên dưới mười tuổi, nhìn khá trẻ trung. Nhập Ảnh thì là con của anh ta, hoàng đế kia thì nhìn có vẻ rất nhiều tuổi, những người còn lại trong Thượng Nghị viện già trẻ lớn bé, trai gái đầy đủ. Du Mộc đoán sương sương có vẻ mẹ cô là con gái của hoàng đế và là chị ruột của Lộ Nhập Thượng. Vậy chẳng phải ông hoàng đế kia sẽ là ông ngoại của cô sao?

Du Mộc quan sát rất kỹ, có vẻ đó là bản năng của cô khi còn đang làm những việc đi ăn cắp tù nhân. Từ lúc cô bước vào đây, ngoại trừ Lộ Nhập Thượng và Lộ Nhập Ảnh ra thì rất cả những người còn lại trong Thượng Nghị viện và bệ hạ Phillips đều có chung một biểu cảm đó là ngạc nhiên.

Bệ hạ Phillips thì Du Mộc không lấy làm lạ vì cô biết ông ấy là cha của Lộ Nhập Thượng, cũng là vì tò mò gương mặt của một cô gái giống mình nhưng lại không cùng huyết thống nên mới hẹn gặp mặt. Lần đầu nhìn sẽ ngạc nhiên vì quá giống nhưng còn những người còn lại ngạc nhiên thì lại khác.

Lộ Du Mộc nhanh chóng nhận ra chắc chắn hoàng đế chưa nói chuyện này với bọn họ vậy nên khi mới gặp cô, bọn họ liền ngạc nhiên. Rõ ràng chưa gặp cô gái này bao giờ, trong hoàng cung bọn họ cũng không có cô gái này, vậy từ khi nào lại có một người giống y đúc thủ tướng xuất hiện. Du Mộc chắc chắn suy nghĩ hiện giờ của bọn họ chính là như vậy, họ chắc chắn cũng đang nghi ngờ thân phận của cô.

Lộ Du Mộc đến đây với chủ đích chỉ gặp bệ hạ Phillips, Nhập Thượng và Nhập Ảnh. Những người “thừa” kia cô không muốn quan tâm. Không cần biết sự thật là cô hay mẹ cô là người có cùng huyết thống với bọn họ. Nhưng chỉ cần biết cô đồng ý gặp ai là chỉ gặp người đó, có những người khác có mặt ở đây, Du Mộc cảm thấy họ là bị “thừa”.

” Philips! Tôi đồng ý đến đây chỉ là để gặp ông và Nhập Thượng. Có phải gặp thừa người rồi không? “

Những người trong Thượng Nghị viện đều sững người, quy củ của bọn họ rất nghiêm ngặt. Chỉ màn chào hỏi vừa rồi cũng đủ hiểu. Không ai dám nói chuyện với bệ hạ một cách tự nhiên như vậy. Du Mộc cho dù là người nơi khác đến, cũng phải tuân theo quy củ và phong tục của nơi khác. Dám ngang nhiên nói chuyện với bệ hạ Philips một cách thản nhiên như vậy, đến cả bọn họ là người nhà cũng không ai giám nói tuột ra như vậy. Rõ ràng đây là đang hạ thấp bệ hạ Phillips.

Thật ra Du Mộc chẳng có lý do gì để gọi ông Phillips theo đúng nghĩa vụ. Cô đâu phải người của vương quốc Anh, đâu phải người của bệ hạ. Quy củ của nơi này cô tuân theo đã là tôn trọng lắm rồi, bắt cô phải xưng hô đúng quy củ của hoàng gia Anh Quốc, cô không làm được.

“Các con về cung của mình đi”

Chuyện đáng ngạc nhiên hơn chính là bệ hạ cao ngạo của bọn họ lại thản nhiên hơn cả Du Mộc. Ông nghe xong liền nheo mắt mỉm cười, không hề có ý nộ ra vẻ mặt tức giận vì bị Du Mộc nói chuyện thẳng tuột như vậy. Ông hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Lộ Du Mộc, cuối cùng ông ấy vẫn ra lệnh cho bọn họ ra khỏi Thượng Nghị viện.

Trong Thượng Nghị viện bây giờ chỉ còn lại mỗi Lục Doãn Cung, Lộ Du Mộc và hoàng đế Phillips, Nhập Thượng, Nhập Ảnh.

Lục Doãn Cung và hai người Nhập Ảnh, Nhập Thượng kia từ đầu tới cuối chẳng nói câu nào. Đây không phải chuyện của hắn, chỉ là mượn người của hắn, đã vậy lại còn là Du Mộc. Doãn Cung bắt buộc bản thân phải đi cùng cô.

Sau khi mọi người đi hết, bệ hạ Phillips vào thẳng vấn đề: “Cô bé, cháu đã gặp Louis và William. Cảm ơn cháu đã cứu nó”

Du Mộc tỏ ra hoang mang! Louis và William! Là tên nào? Cô không quen. Doãn Cung dường như hiểu được Du Mộc đang nghĩ gì, hắn liền nói nhỏ cạnh tai Du Mộc: “Louis là Nhập Ảnh và William là Nhập Thượng. Bọn họ ở Anh Quốc là người của hoàng tộc đều dùng tên này, nếu ra khỏi nước thì sẽ dùng tên theo nước láng giềng. Lấy “Lộ” làm họ tên bên ngoài”

Du Mộc nghe xong thì liền hiểu ra. Không ngờ đến chuyện tên thật và tên giả của gia tộc hoàng gia Anh Quốc mà Doãn Cung cũng biết. Nhưng chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên, ở giới hắc đạo, tên tuổi của Lục Doãn Cung đều vang danh khắp nơi trên vùng lãnh thổ Châu Á. Hắn cầm đầu trong giới hắc đạo ở Châu Á. Ở châu lục khác Doãn Cung cũng có tiếng, nên chuyện biết được tên tuổi của một lực lượng lớn như hoàng tộc đây là chuyện bình thường.

Du Mộc nghe xong thì cũng hơi nghi ngờ họ Lộ của mẹ cô là từ đâu ra. Nếu sự thật đúng là mẹ cô chính là người của hoàng tộc Anh Quốc thì chắc chắn mẹ cô cũng có một cái tên khác ở nơi này, bên ngoài sẽ có danh là “Lộ”. Du Mộc cũng từng nghe mẹ mình nói lại, mẹ cô từ cô nhi viện ra, nhưng lúc ở cô nhi viện thì đã có họ “Lộ” rồi, danh đó không phải do bà ngoại ở cô nhi viện đặt cho. Bà ấy chỉ đặt cho tên Cửu Linh. Lấy Lộ ghép vào thành Lộ Cửu Linh.

Du Mộc phẩy tay “Người mà bệ hạ nên cảm ơn là Louis kia chứ không phải tôi” Mẹ Du Mộc là người nước Anh, Du Mộc đương nhiên cũng rất thành thạo tiếng đó mặc dù cô không sống ở Anh Quốc mà sống ở Ý và Trung Quốc nhiều. Nhưng cô đã được dạy lại.

Bệ hạ Phillips nghe xong đuôi mắt hơi nhăn lại, ông mỉm cười trìu mến.

” Cháu cứ gọi ta là ông Phillips, không cần phải gọi bệ hạ hay thủ tướng “

” Vậy tôi không khách sáo đâu ông Phillips “

” Được được! Cứ tự nhiên “

Không cần bệ hạ Phillips lên tiếng thì Du Mộc cũng sẽ tự làm theo ý mình. Du Mộc là người yêu thích tự do trong mọi vấn đề, họ mời cô tới làm khách. Khách tự do như Du Mộc đây đương nhiên sẽ tự nhiên rồi.

~Nhạc Tử~