Chương 62

Lục Doãn Cung vừa ra được vài phút thì Tinh Húc đi vào. Cậu bé gương mặt lạnh lùng, biểu cảm không lộ rõ, vừa vào đã nhả ra một câu khiến Du Mộc sững người trong giây lát.

” Đại đế vừa truyền lệnh, nếu chị còn dám bỏ trốn thì chủ nhân sẽ đưa chị vào đại lao cùng với Lập Chiêu. Từ đại lao số 1 sẽ chuyển thành đại lao số 0. Cho chị mười phút suy nghĩ “

“Ha!” Vì để tôi không thể chạy trốn anh làm tới mức này luôn ư? Nó là con nòng nọc của anh nhưng nó cũng là con tôi, tôi có quyền để bỏ nó mà.

Du Mộc lau nước mắt, tim cô như bị bóp nát, giọng uất nghẹn, cô cố nuốt nước bọt rồi quay ra nói: “Em ra nói với hắn… chị sẽ không bao giờ bỏ trốn nữa. Có thể thả Lập Chiêu ra không?” Tinh Húc không nói gì chỉ gật đầu nghe theo rồi ra ngoài báo cáo lại.

Lập Chiêu đang ở lãnh thổ Châu Á để làm nhiệm vụ được giao, bỗng nhiên nhận được mệnh lệnh bản thân tự giam mình trong nhà lao số 1. Anh ta có chút bất ngờ vì mệnh lệnh này là chính chủ nhân của mình đích thân ra lệnh mặc dù không biết bản thân đã phạm lỗi gì? Nhưng chắc chắn đã phạm lỗi thì Lục đại đế mới như vậy. Lập Chiêu không được phép hỏi lý do, cũng không được phép chống đối mà chỉ có thể tuân lệnh mọi mệnh lệnh của chủ nhân của mình. Anh ta đang chuẩn bị lên đường tới nhà lao số 1 thì mệnh lệnh lại được thu hồi, Lập Chiêu cực kỳ hoang mang, từ trước giờ chủ nhân chưa bao giờ thu hồi bất cứ mệnh lệnh nào liên quan đến hình phạt. Rốt cuộc là chuyện gì? Chắc chắn có liên quan tới Du Mộc bởi vì chỉ có Du Mộc mới khiến chủ nhân thay đổi ý định.

Điều đó cho biết có vẻ như Du Mộc hứa không bỏ trốn nữa nên Lục Doãn Cung mới tha cho Lập Chiêu.

Du Mộc bất lực, cô thật sự không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy, hắn lấy quyền gì? Lý do gì để giam giữ cô bên cạnh. Lộ Du Mộc như con chim bị nhốt trong lồng, từ khi hắn tìm được cô thì liền mất đi sự tự do. Cô như một con cá mắc phải lưới, càng cố cử động giằng thoát, chiếc lưới sẽ càng quấn chặt hơn. Du Mộc thật sự muốn bỏ mặc tất cả, nhưng cô không muốn chỉ vì mình mà Lập Chiêu bị phạt oan. Nếu anh ta bị nhốt vào đại lao số 1, ra ngoài rồi chẳng phải sẽ không còn cơ hội thứ hai để làm thuộc hạ của Lục Doãn Cung sao?

Đã vậy còn cả cô, nếu cô còn có ý định rời khỏi hắn thì cả cô và Lập Chiêu sẽ bị nhốt vào đại lao số 0, Lục Doãn Cung nói được làm được, lời này của hắn tuyệt đối không phải chỉ để đe dọa. Một khi đã vào đại lao số 0 sẽ không bao giờ được thả ra ngoài, Du Mộc không phải không biết, cô cũng từng vào đại lao số 0 cùng Doãn Cung một lần, nơi đó cực kỳ đáng sợ. Đi tới đâu cũng chỉ thấy cảnh kêu gào thảm thiết, cảnh máu me be bét, những vũ khí tra tấn đều là loại tiên tiến mà do chính tay Lục Doãn Cung chế tạo ra. Nơi này cực kỳ đáng sợ, các cực hình của nhà lao đều khác nhau và đương nhiên đại lao số 0 là nơi đáng sợ nhất.

Du Mộc mặc dù là một kẻ ăn cắp tù nhân, không khóa nào là cô không mở được, nhưng đó không phải là công việc chính của cô, Du Mộc làm nó chỉ là vì cảm thấy nó vui và có ích cho bản thân. Nhưng trong này khác với các nhà tù dành cho tù nhân phạm tội. Nơi này an ninh tuyệt đối không thể coi thường. An ninh nơi này kiên cố nhất mà Lục Doãn Cung tự tay chế tạo ra với khung xám của hắn. Nếu không được thả ra bên ngoài thì cô vĩnh viễn không thể gặp lại được mẹ mình, mẹ cô còn sống. Ít nhất cô phải gặp mẹ lần cuối.

Không biết từ giây phút nào, cô đối với Lục Doãn Cung chỉ còn một lòng chứa đầy hận thù. Chỉ cảm thấy hận hắn, căm ghét hắn, ghê tởm hắn. Cảm giác này rất khó chịu, nó đã từng xảy ra vào năm đó, vào ngày mà cô ôm nỗi hận vào lòng khi mẹ cô chết trước mắt cô.

…***…

Thấm thoát đã tới bốn giờ chiều ngày hôm sau. Lục Doãn Cung cuối cùng cũng tới vương quốc Anh hay còn gọi là vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland.

Địa điểm cụ thể là tới cung điện của quân vương bệ hạ Phillips. Cung điện trước mắt này không khiến Du Mộc cưỡng chế được việc chiêm ngưỡng nó. Vừa tới cung điện, ba thuộc hạ của Lục Doãn Cung liền rời đi.

Lộ Du Mộc sinh ra và lớn lên ở nước Ý, tới khi đến tuổi đi học thì lại tới Trung Quốc. Du Mộc cũng biết, nước Anh Quốc này chính là quê hương của mẹ mình. Mẹ cô là người nước Anh, nhưng không biết tại sao lại trở thành một đứa trẻ cô nhi ở tận lãnh thổ Châu Á. Mẹ Du Mộc từng nói, khi lớn rồi vẫn không có ý định về nơi này tìm ba mẹ ruột.

Đây đúng là cung điện hoàng gia. Thật nguy nga tráng lệ. Lính gác cổng đều mặc âu phục nghiêm chỉnh, thấy khách quý tới thì cúi chào theo phong tục của người hoàng gia. Màn chào hỏi ngoài cổng thành kết thúc thì liền có người dẫn hai người họ đi tới cung chính.

Bước vào trong Thượng Nghị viện là cả một sảnh lớn, phía xa trên cùng là ngai vàng. Một ngai vàng sáng lạng hào nhoáng. Người đi vào chỉ có Lục Doãn Cung và Lộ Du Mộc. Trên ngai vàng là một Hạ Nghị Viện- vị cựu thủ tướng chính phủ nhiều tuổi ngự trị, có vẻ đó là bệ hạ Phillips. Tiếp theo là hai dãy người ngồi trải dài ra tới cửa, đầu dãy chính là hai gương mặt quen thuộc. Gương mặt thứ nhất không ai khác chính là Lộ Nhập Thượng, tiếp theo là Lộ Nhập Ảnh và những người còn lại. Bọn họ đều mặc những bộ âu phục hoàng gia sang trọng, một vài người phụ nữ thì mặc những chiếc váy dài. Tất cả bộ âu phục của bọn họ đều là những trang phục dành cho quý tộc hoàng gia Châu Âu.

Lộ Du Mộc không khỏi ngạc nhiên khi vừa bước vào cửa, đó chính là gương mặt của họ. Lần đầu gặp Nhập Thượng và Nhập Ảnh, cô đã ngạc nhiên vì cô và họ giống như hai giọt nước, vậy mà giờ còn nhiều gương mặt giống cô hơn. Một người, hai người, ba người và vài người khác, bọn họ có gương mặt giống y như cô. Không! Chính xác hơn là gương mặt bọn họ giống mẹ cô- Lộ Cửu Linh. Ngay cả vị thủ tướng Philips kia cũng có gương mặt y như vậy, không nghi ngờ gì nữa. Bọn họ chính là người nhà của mẹ cô và cũng chính là người nhà của cô.

Thật ra ngày mà Du Mộc được giải độc và trước khi cô và Doãn Cung về Trung Quốc. Trước khi trở về cô nói câu gì đó với Nhập Thượng và Nhập Ảnh lại còn để lại phương thức liên lạc, chính là lúc đó bọn họ đã nghi ngờ bọn họ cùng huyết thống vậy nên mới để lại tóc để kiểm chứng ADN. Nếu đúng là cùng huyết thống thì sẽ liên lạc qua phương thức để lại.

Nhưng vừa vài hôm trước, Nhập Thượng báo đến là kiểm tra tóc cô và bọn họ nhưng lại không cùng huyết thống. Du Mộc nghĩ chẳng nhẽ lại thật sự có hai người không cùng huyết thống mà lại giống nhau như hai giọt nước, đến cả cái họ cũng là một. Du Mộc nghĩ ngay đến mẹ mình, mẹ cô là cô nhi viện, có khi nào mẹ cô chính là người nhà của bọn họ, là người cùng huyết thống.

Vài ngày trước sau khi Lục Doãn Cung xử lý xong chuyện tên đàn ông phản bội ở trụ sở chính, vốn dĩ bọn họ định tới Mỹ để làm một số chuyện nhưng bỗng dưng cả hắn và cô đều nhận được thông báo.

Lộ Du Mộc nhận được thông báo của Lộ Nhập Thượng, anh ta nói rằng cha của anh ta muốn gặp cô, chính là thủ tướng Phillips. Vốn dĩ Lộ Du Mộc đang có ý định rời đi một mình nhưng đúng lúc đó Lục Doãn Cung cũng cần tới nước Anh Quốc vì có chuyện xảy ra cần hắn ra mặt giải quyết.

Lần trước Lộ Nhập Thượng đã nghe lại từ Hoắc Cẩn Kình là muốn Du Mộc đi cứu anh ta thì Cẩn Kình đã phải chủ động liên lạc với Lục Doãn Cung bởi vì Du Mộc là người của hắn. Muốn gặp được Du Mộc phải thông qua hắn nên lần này Lộ Nhập Thượng cũng liên lạc với hắn để mượn người. Với thế lực của Lộ Nhập Thượng thì việc gặp và liên lạc với Doãn Cung không có gì là khó. Doãn Cung biết Lộ Nhập Thượng muốn gặp Du Mộc chắc chắn là vì lý do gì đó chứ không có ý muốn hại cô bởi Du Mộc từng cứu họ. Nên bây giờ mới có chuyện cô và hắn cùng nhau tới vương quốc Anh.

Du Mộc biết cô tới vương quốc Anh gặp thủ tướng Philips cũng chính là nói về thân phận của cô, cô không cùng huyết thống với họ nên biết chắc chắn sẽ liên quan tới mẹ mình. Vậy nên khi nhận được thông báo đó thì Du Mộc nhanh chóng liên lạc cho ai đó để chuẩn bị một số thứ để tới đó tìm lại lai lịch của mẹ mình.

Du Mộc cũng nhận ra, không biết từ bao giờ ai đó muốn gặp cô lại phải được sự đồng ý của Lục Doãn Cung chứ không phải là cô.

~Nhạc Tử~