Chương 61
Ngày hôm nay cũng chán như ba ngày vừa qua, thời gian tới địa điểm ở Vương quốc Anh càng rút ngắn, chỉ còn khoảng hai mươi tám tiếng nữa là bọn họ sẽ hạ cánh ở lãnh thổ Châu Âu, thời gian còn lại sẽ tới Anh.
Du Mộc ngồi uống trà ở khoang máy bay, cô vừa nhâm nhi vừa nhìn ra ngoài trời qua tấm kính chắn. Bên ngoài mây phủ kín trời, thi thoảng bay ra khỏi những đám mây lớn thì sẽ bắt gặp những tia nắng chiếu đi tám hướng.
Du Mộc mệt mỏi ngồi tựa đầu vào thành ghế, tướng ngồi khá thoải mái, Du Mộc thấy Tinh Húc hôm nay không tới nói chuyện với mình như ba ngày trước, cô cũng biết ngay cậu bé bị Doãn Cung gọi đi.
Nghĩ tới Doãn Cung, Du Mộc thấy cả ba ngày nay hắn đều ít tìm tới cô mặc dù bọn họ đang ở trên máy bay, ngoại trừ đến giờ ăn và giờ ngủ ra hắn ở cạnh cô thì hầu như các giờ khác Du Mộc đều ở một mình. Điều đó khiến Du Mộc cảm thấy thoải và như lấy lại sự tự do.
Du Mộc ngả người ra sofa, cô chớp mắt chuẩn bị ngủ thì bị Ngục Tửu đánh thức, Du Mộc nhíu mày, cô ghét nhất là ai quấy rối giấc ngủ của mình. Chưa kịp nói gì thì Ngục Tửu đã truyền mệnh lệnh: “Chủ nhân cho gọi cô” Du Mộc nghe xong liền tức run người, lại là hắn, mỗi lần hắn gọi cô đều vào những lúc Du Mộc chuẩn bị chợp mắt. Du Mộc dù bực mình nhưng cũng bất lực, cô không thể chống lại hắn, chỉ có thể nghe theo hắn.
Bước vào căn phòng cô và hắn hay ngủ ở giữa máy bay. Đây không phải máy bay chở hàng khách, nó rộng lớn mà giống chiếc máy bay lúc cô và hắn đi Paris. Căn phòng nồng nặc bá khí từ người hắn toát ra. Hắn ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, chân gác sang một bên. Tướng cực kỳ bá đạo.
Du Mộc đi vào, ngồi đối diện Doãn Cung, cô nhíu mày. Không biết lại xảy ra chuyện gì mà làm hắn tức giận tới như vậy.
“Có chuyện gì? Tôi bận lắm” Du Mộc cũng khó chịu không kém, đang vào sâu giấc thì bị đánh thức nên cô cực bực mình. Du Mộc gan đúng là không nhỏ, một người như cô mà lại dám tỏ thái độ đó với Lục Doãn Cung. Biết bản thân không thể chọc giận hắn nhưng vẫn làm vậy, đúng là gan to bằng trời. Nhưng ai bảo hắn đi quấy rối giấc ngủ của cô.
Lục Doãn Cung không nói gì, gương mặt hắn cực kỳ tức giận, sát khí đen lan tỏa quanh người, Doãn Cung ấn điện thoại rồi để trên bàn. Một cuộc trò chuyện bị ghi âm đang được phát ra. Du Mộc thấy thế liền lắng nghe.
Cuộc trò chuyện được diễn ra chỉ trong vài câu nói:
“Lập Chiêu, anh giúp tôi một việc được không?”
“Việc gì?”
“Giúp tôi mua một bìa thuốc tránh thai loại mạnh, mang tới đây giúp tôi càng nhanh càng tốt”
“Vậy…!”
“Đừng nói chuyện này cho Doãn Cung biết, xin anh đấy”
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, Doãn Cung lạnh lùng nói: “Em còn gì để nói không?”
Du Mộc ban đầu còn ngồi thảnh thơi nghe cuộc trò chuyện, nhưng khi chỉ nghe hết câu đầu sắc mặt cô liền thay đổi. Tại sao hắn lại có cuộc trò chuyện này? Chẳng phải đó là cuộc trò chuyện giữa mình và Lập Chiêu lúc ở căn phòng mà cô bị Doãn Cung bắt nhốt trong tòa lâu đài đó sao? Rốt cuộc thì tại sao bao nhiêu ngày trôi qua như vậy rồi mà cuộc trò chuyện này lại bị lộ ra ngoài. Du Mộc cũng biết chắc chắn không phải do Lập Chiêu cố tình ghi âm và gửi cho Lục Doãn Cung, bởi vì nếu anh ta muốn cho hắn biết thì đã nói ngay từ lúc đó chứ không phải chờ tới bây giờ mới nói.
Du Mộc còn đang hoang thì Doãn Cung liền cho gọi Cao Ảnh Quân vào rồi truyền mệnh lệnh: “Báo cáo cho Lập Chiêu tự nhốt mình vào đại lao số 1 và chịu cực hình” Nhận được mệnh lệnh, Cao Ảnh Quân liền cúi đầu tuân lệnh rồi đi nhanh ra ngoài, mặt anh ta không hề lộ ra cảm xúc, cứ như một con robot được điều khiển. Anh ta không lộ cảm xúc ngạc nhiên hay tò mò tại sao Lập Chiêu lại bị đày vào nhà lao số 1, là vì bọn họ biết rằng chủ nhân không bao giờ tự nhiên phạt thuộc hạ của mình ngoại trừ bọn họ có tội.
Du Mộc đang mải suy nghĩ tại sao Doãn Cung lại có đoạn ghi âm thì bất chợt nghe được mệnh lệnh của Doãn Cung, bấy giờ cô mới hoàn hồn. Cô nhanh chóng mở miệng, gương mặt lo lắng: “Doãn Cung! Anh đừng quá đáng, Lập Chiêu đâu có lỗi?”
Nhốt Lập Chiêu vào đại lao số một, không nói tới phải chịu những hình phạt trong đó mà khi ra ngoài Lập Chiêu sẽ bị mất tất cả cấp bậc và bị đuổi ra khỏi tổng hành dinh của Lục gia, vĩnh viễn không có cơ hội lấy công chuộc tội để bước chân vào Lục gia một lần nữa! Du Mộc không muốn vì chuyện riêng của mình mà khiến Lập Chiêu bị lôi vào.
” Con nòng nọc của tôi ở trong người em, cậu ta biết rõ mà vẫn hợp tác đưa thuốc cho em để phá dòng máu của tôi, cậu ta lại nói dối chủ nhân của mình. Phạm vào quy tắc thứ ba trong bảng đen, vậy em bảo Lập Chiêu có tội không?”
Du Mộc nghe xong liền im bặt, cô không nói được gì về việc đó. Con nòng nọc là của hắn, cô phá nó khác gì đang giết đứa con của hắn và giết con của chính mình. Nhưng lúc đó cô hận hắn nên chỉ có thể làm như vậy, Du Mộc không muốn bản thân mang thai đứa con của kẻ đã ra tay giết mẹ mình.
Quy tắc thứ ba trong bảng đen là tuyệt đối không được giấu bất cứ chuyện gì có liên quan tới chủ nhân Lục gia, và đặc biệt là không được nói dối. Lúc đó hắn đương nhiên sẽ tra hỏi cô nói với Lập Chiêu chuyện gì? Lập Chiêu biết Doãn Cung rất giỏi, mấy lời nói dối qua loa hắn chắc chắn sẽ nhận ra, nhưng vì đã hứa với Du Mộc là sẽ không nói ra chuyện cô uống thuốc tránh thai nên Lập Chiêu nói dối rằng Du Mộc nói chuyện riêng với anh ta trong phòng là vì cô muốn anh ta giúp cô bỏ trốn. Lúc đó Doãn Cung nghe có lý nên mới không truy cứu thêm.
Giờ mọi chuyện bị lộ ra, Lập Chiêu bị gán tội nói dối Lục Doãn Cung, vậy nên mới bị đày vào nhà lao số 1.
Du Mộc ấm ức: “Lục Doãn Cung, lúc đó anh cưỡng bức tôi, tôi có quyền bỏ đi thứ đó. Tôi chắc chắn sẽ thoát khỏi anh, anh không có… á thả khụ! Tôi ra…”
Du Mộc chưa nói hết câu, Doãn Cung liền đi tới gần Du Mộc từ bao giờ, hắn đẩy cô xuống sofa, ngồi lên người cô rồi dùng bàn tay to lớn siết chặt cổ cô, hành động của hắn quá nhanh khiến Du Mộc không kịp phản ứng. Tia nộ khí trong đáy mắt hắn nộ rõ, tà khí quanh người càng nồng nặc hơn, đôi mắt phượng hoàng dán chặt vào Du Mộc, tay hắn càng siết chặt hơn. Du Mộc khó thở cố gắng giãy giụa, vùng vẫy cố đẩy tay hắn ra nhưng lực của người đàn ông này rất mạnh, cô không thể nào cử động nổi. Du Mộc mặt tái xanh, nước mắt động dưới ngấn lệ cứ thế trào ra, hơi thở cô càng yếu dần, miệng mở hình á khẩu, mắt cũng đảo lên gần như sắp tắc thở.
Doãn Cung bấy giờ mới nới lỏng tay rồi thả ra “Tôi sẽ không trói em, nhưng tốt nhất đừng chọc tôi. Tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu, tôi không thích trẻ hư không nghe lời” gương mặt hắn vẫn không lộ cảm xúc khác ngoài tức giận và lạnh lùng.
Du Mộc ngồi dậy ho “khụ khụ.” Nếu vừa rồi hắn không thả tay ra thì có lẽ cô đã tắt thở và chết trong tay hắn rồi, cô đưa tay sờ cổ, dưới cổ cô hần tím bầm của bàn tay nổi rõ. Lộ Du Mộc cũng tức giận, cô ngồi dậy chống trả:
” Anh làm như vậy là đang giam giữ người bất hợp pháp đấy, mau thả tôi ra “
” Ha! Bất hợp pháp? Lục Doãn Cung tôi đây đã làm ra bao nhiêu chuyện bất hợp pháp, chẳng nhẽ đến chuyện giam giữ em bất hợp pháp tôi lại không dám! Tốt nhất em nên nghe lời tôi, đừng quên em đã giết đứa con của tôi, em tưởng em uống thuốc tránh thai là hết sao? Nếu em phá một con nòng nọc của tôi, tôi sẽ khiến trong người em có thêm một trăm con nòng nọc khác. Tốt nhất đừng chọc giận tôi, cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn… kết cục không như em nghĩ đâu “
Lục Doãn Cung nói một mạch, xong hắn liền bỏ ra ngoài, bỏ lại Lộ Du Mộc ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo trống trải, Du Mộc nghe xong thì cúi xuống, nước mắt cứ thế trào ra. Đúng là thật ấm ức, hắn đây là đang muốn giam giữ cô bên hắn mãi mãi sao? Cô không cam tâm!
~Nhạc tử~