Chương 6

Lộ Du Mộc liên tục rẽ trái rẽ phải mấy lần, chạy qua tận mấy con hẻm lớn, ngõ nhỏ. Thậm chí còn cố tình chạy vào đường cụt rồi vượt tường, Du Mộc không nhận ra là từ lâu Doãn Cung đã không đuổi theo cô nữa rồi. Nhưng do quá sợ hãi lên Du Mộc chỉ biết cắm đầu chạy, chạy mãi không thấy động tĩnh gì phía sau cô mới bắt đầu dừng lại.

Phía bên kia Lục Doãn Cung quay lại xe, hắn đương nhiên không đuổi theo Lộ Du Mộc, chỉ là lúc nãy hắn vừa dừng xe thấy cô mới bắt đầu chạy hắn liền đuổi theo để túm lại. Nhưng không kịp, Du Mộc chạy rất nhanh đã ra khỏi ngõ đó nên hắn liền dừng lại.

Lục Doãn Cung trên mặt làm ăn đường đường là một chủ tịch bá đạo, trong giới hắc đạo lại là ông trùm băng đảng Mafia, nếu để các thuộc hạ trong băng và các đối tác làm ăn lâu năm thấy hắn đuổi nhau với một nữ nhân khắp thành phố thì ắt hẳn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Dù qua nhiều ngõ như vậy nhưng Du Mộc vẫn chưa ra đường lớn, vốn dĩ Trùng Khánh được coi là thành phố mê cung vì nó quá rộng lớn, cứ như vào nơi đó rồi sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Nếu là người mới tới thì có dùng Google Maps cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Nhưng Du Mộc thì khác, cô là người cực kì biết rõ tất cả đường lối, ngóc ngách ở thành phố mê cung này.

Chỉ một câu nói của Lục Doãn Cung, người của hắn liền bao vây khắp khu phố mê cung này. Không đúng! nói chính xác hơn thì bao vây cả đô thị Trùng Khánh này. Đường lối để sang thành phố khác cũng đều có người của hắn chờ cửa, coi như đường cao tốc đều bị tắc nghẽn. Căn bản là cả thành phố đều chìm trong náo loạn. Với thế lực của Doãn Cung như vậy lên hắn thật ngông cuồng!

Du Mộc chỉ quanh quẩn trong các con hẻm nhỏ mà không ra đường cao tốc hay đường phố lớn, đó là một ý nghĩ khôn ngoan. Ra bên ngoài chắc chắn hắn sẽ bắt được cô.

Lục Doãn Cung sở dĩ máu lạnh vô tình, hắn không bao giờ lộ cảm xúc giận dữ nhăn mặt nhăn mày hay ngạc nhiên, cảm động ra ngoài. Mặt hắn vô cảm xúc. Du Mộc biết rõ sở thích của hắn, thứ hắn muốn nhìn thấy là máu chảy thành sông, thứ hắn muốn nghe là tiếng la hét cầu xin của con người khi bị tra tấn.

Vừa rồi Du Mộc vừa thấy lần đầu biểu cảm tức giận của hắn, một biểu cảm mà ở cạnh hắn nửa năm nay cô chưa từng được thấy. Thậm chí lần mà mẹ hắn chết trước mặt hắn thì hắn cũng chưa bao giờ lộ ra biểu cảm giận dữ đến như vậy. Bây giờ nhìn thấy Du Mộc hắn lại nổi giận tới mức như vậy, nếu cô rơi vào tay hắn. Chắc chắn đến xác cũng không còn chứ không nói đến máu chảy thành sông.

Bao nhiêu ngày tin tức của Lộ Du Mộc dù chỉ một từ cũng không có, như thể cô chưa từng tồn tại trên thế giới này. Lần này Du Mộc chính thức xuất hiện trước mặt hắn, coi như không uổng công bao lâu nay hắn luôn tìm kiếm cô.

Hắn sẽ không để cô chạy trốn. Hắn sẽ truy đuổi tận cùng.

Du Mộc đứng trong con hẻm nhỏ, người không ngừng thập thò, mắt ngó nghiêng ngó dọc. Phía bên ngoài, nhanh như vậy người của Lục Doãn Cung đã đuổi đến.

” Chúng ta chia nhau ra! Tôi đi bên này còn các cậu đi tên kia “

” Được! nhất định phải tìm bằng được cô Lộ “

” Có tin tức gì nhớ báo cho chúng tôi! “

Một nhóm người chạy tới trước đầu của một ngõ cụt, phân chia thành hai nhóm rồi vội vàng chạy đi. Bấy giờ Lộ Du Mộc mới lộ dạng sau mấy cái thùng carton lớn. Du Mộc nhìn hai bên bờ tường, một bên là nhà, một bên là đường khác. Du Mộc đứng suy nghĩ vài giây, cô lùi ra xa, chạy nhanh tới và bật nhảy qua bờ tường sang bên nhà.

||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||

Du Mộc suy nghĩ thông minh, nếu đang bị đuổi mà chạy vào ngõ cụt không có nghĩa là hết đường thoát. Ngược lại còn có lợi hơn là chạy vòng vèo chơi đuổi bắt.

Khi đang bị truy lùng nếu cô nhảy sang bên bờ tường có đường khác, rồi chạy ra khỏi đường đó thì nhóm truy lùng có quay lại chạy ra đó cũng không tìm được cô vì không biết tiếp theo Du Mộc đi đường nào? chỉ có thể tiếp tục chia làm hai nhóm rồi đuổi theo. Nhưng nếu Du Mộc nhảy sang bên đó mà trùng hợp bọn chúng đang ở đó, vậy khác nào tự chui vào hang cọp.

Thông suốt nhất vẫn là vượt tường xâm nhập vào nhà người khác.

Du Mộc hiểu rõ đường “mê cung” này. Đường càng nhỏ sẽ càng có lợi đối với Du Mộc. Chỉ cần qua căn nhà này, sang tới cung đường nhỏ nhất ở trước mắt là Du Mộc có thể trốn thoát được. Vì ra khỏi cái ngách chật hẹp đó là sẽ dẫn xuống gầm cầu. Tới đó chắc chắn có nhiều xe buýt, chỉ cần Du Mộc lên được một chiếc, trà trộn vào nhóm người đó rồi rời khỏi thành phố. Lúc đó cơ hội trốn thoát khỏi Lục Doãn Cung sẽ là 100%.

Sắp ra khỏi ngách con hẻm, Du Mộc khuôn mặt càng vui dần, tưởng trừng như bản thân lại sắp trốn thoát được khỏi vòng vây của Lục Doãn Cung. Vừa ra khỏi ngõ, Du Mộc bất chợt đụng trúng một vật gì đó khá to lớn và mềm mại, cảm giác giống như vừa đụng trúng người.

Du Mộc hé một bên mắt nhìn xem đó là thứ gì, cô chợt đứng hình, đôi mắt mở to. Người run lẩy bẩy, miệng lắp bắp nói: “… Lục… Lục…”

Trước mặt Du Mộc là Lục Doãn Cung, tia sát khí cực mạnh trong đôi mắt hắn ném thẳng vào Du Mộc khiến cô không cử động nổi. Nộ khí lan toả hừng hực làm Du Mộc đến thở cũng khó khăn. Ngay cả cái ý thức nhất định phải chạy trốn hắn cũng bị nghiền nát bởi nộ khí.

Du Mộc cảm giác cái chết đang gần kề, tự nhiên chạy tứ tung như này thế nào lại thành tự dâng mình cho cọp rồi?

Lục Doãn Cung nhíu mày, nhếch nhẹ miệng cười: “Sao! sau bao tháng không gặp, cô quên luôn cả tên tôi à? “

Tiếng nói nổi giận của hắn như nhát dao xuyên thủng tim khiến Du Mộc bất giác rùng mình. Du Mộc tự hỏi tại sao hắn lại biết cô sẽ chạy tới nơi này.

Có lẽ Du Mộc đã quên nửa năm ở cạnh, Lục Doãn Cung đã quen cách hành động của Du Mộc, cô càng chạy dần đến con đường hẹp nhất để càng dễ dàng trốn thoát.

Trong khi đó tính thời gian Du Mộc thoát hỏi hắn cũng chưa được bao lâu, chắc chắn chưa thể đi xa được. Ra ngoài đường lớn rồi trốn bằng xe lại càng không thể, quanh khu đó chỉ có duy nhất con đường này là hẹp nhất, chắc chắn Du Mộc sẽ chạy tới đây. Vậy nên Lục Doãn Cung mới tới đó chờ sẵn, đợi cá sa phải lưới. Quả nhiên hắn nói không sai! Du Mộc chẳng biết từ đâu lại ở trong hẻm nhỏ đó chạy ra mà sa vào lưới.

Kế hoạch hoàn hảo! Không ngờ hắn nhất quyết truy đuổi tận cùng.

Tưởng rằng có thể trốn thoát, ai ngờ lại vẫn rơi vào tay hắn. Lần này Du Mộc coi như phải đi qua cổng môn quan rồi!

~ Nhạc Tử~