Chương 57
Ba ngày sau
Biển Thái Bình Dương. Một hòn đảo có diện tích không quá lớn nằm trên vùng biển Thái Bình Dương.
Cả hòn đảo đó đều là đại bản doanh hay còn gọi là tổng hành dinh của Lục Doãn Cung. Nơi này là cơ quan tổ chức Mafia của Lục Doãn Cung.
Lộ Du Mộc đây là lần đầu tiên được Lục Doãn Cung đưa về đại bản doanh chính của hắn, trước giờ cô vào không biết là bao nhiêu lãnh địa của hắn, nhưng tất cả đều chỉ là trụ sở nhỏ, những cơ quan con của hắn ở khắp mọi nơi.
Hòn đảo lớn này đều là địa bàn của hắn, muốn rừng có rừng, muốn suối có suối, muốn biệt thự cũng có hơn chục căn, muốn lâu đài có lâu đài. Đảo này có hình dạng tròn giống như cái mâm. Vây quanh bốn bể đều là biển.
Cung điện ở giữa đảo là trụ sở chính mà mỗi lần tụ họp thì tất cả người có thân phận đều sẽ có mặt nơi đó. Ở đó cung điện là lớn nhất, sau cung điện là ba toà lâu đài được xây thẳng hàng. Bao quanh cung điện và lâu đài là những biệt thự lớn nhỏ. Nhìn từ trên cao những biệt thự đều được xây lại thành một hình tròn lớn, giữa vòng tròn là cung điện và lâu đài.
Chẳng mấy chốc Lục Doãn Cung và Lộ Du Mộc đã tới trụ sở chính, cung điện giữa đảo. Đương nhiên đi sau họ đều là thuộc hạ của Doãn Cung.
Cánh cổng cung lớn uy nghiêm được mở ra, hai hàng người ăn mặc chỉnh tề, đứng ngay ngắn thành một hàng dài. Khi xe của Lục Doãn Cung đi qua thì bọn họ đều cúi gập người cung kính chào đón chủ nhân trở về.
Từ lúc bước chân lên đảo, Lộ Du Mộc luôn quan sát tình hình xung quanh, lúc đi qua những căn biệt thự và đường rừng, bọn họ không gặp nhiều người, chỉ có một vài xe tải lớn đang chở hàng hóa, có vẻ đều là vũ khí vừa được chế tạo. Bọn họ thấy xe của Lục Doãn Cung đi từ phía xa thì đạp phanh, không ai dám đi tiếp, khi xe Doãn Cung đi tới gần thì bọn họ cúi đầu cung kính chào. Chờ khi xe hắn đi qua bọn họ mới dám tiếp tục di chuyển. Tất cả đều bắt buộc phải tuân thủ quy định.
Còn khi vừa vào trụ sở chính thì Du Mộc khá ngạc nhiên, nơi này rất nhiều người qua lại, bọn họ đều ăn mặc sang trọng, tất cả đều có thân phận lớn. Cứ đi chưa được vài bước lại có người cúi đầu chào. Chẳng mấy chốc thì người từ đâu đã ồ ập đông như kiến, bọn họ tất cả đều là thuộc hạ của Lục Doãn Cung. Bọn họ tất cả đều được huấn luyện thành một chú chó trung thành, tất cả đều được đưa vào khuôn khổ, quy định và quy tắc của Lục đại đế toàn là những quy củ nghiêm khắc.
Lộ Du Mộc và Lục Doãn Cung đi tới tòa nhà chính, thuộc hạ của hắn vừa rồi đã được hắn phân phó chuyện gì đó nên rời đi luôn.
Nhìn thấy Lục Doãn Cung bước vào, tất cả người có mặt trong dinh thự chính đều cúi đầu hành lễ, bọn họ hắng giọng rồi đồng thanh nói lớn:
” Lục đại đế! Mừng ngài trở về! “
Tất cả đều đồng thanh nói nhưng lại to và rõ ràng, không thừa nhịp nào.
Tòa nhà chính có hai hàng ghế dài được đặt đối diện nhau, tòa chính rất to và đặc biệt là cực dài. Trong tòa được chia làm ba sảnh, sảnh ở trên cao nhất là nơi người có thân phận lớn nhất sẽ ngồi. Ở giữa sảnh cao ngất trời đó là một chiếc ghế đen khắc nhiều hình cổ quái được đặt ở nơi đó, từ trên đó nhìn xuống có thể bao quát được cả tòa nhà và hành động của những người ngồi ở hai hàng ghế. Xuống đến sảnh dài lớn thứ hai là phải bước qua hai mươi bậc lên chặn ngang. Sảnh thứ hai có năm mươi người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh, mỗi bên hai mươi năm người ngồi đối diện nhau. Xuống đến sảnh thứ ba thì bước qua ba mươi bậc tiếp theo. Sảnh thứ ba cực kỳ đông đúc, ở đó có tất cả một trăm người, mỗi bên năm mươi ngồi đối diện nhau.
Tổng số người hiện tại trong tòa nhà chính đó là một trăm năm mươi hai người và Lộ Du Mộc là người phụ nữ duy nhất có mặt ở đó.
Du Mộc nhìn qua biết ngay nơi cao nhất đó là chỗ ngồi dành cho Lục Doãn Cung. Còn dưới chiếc ghế ngự trị đó là một hàng ghế được đặt thẳng hàng ở đầu của sảnh thứ hai. Trong hàng đó tổng là có năm chiếc. Nhưng cả năm chiếc đó đều chưa có ai ngồi, Du Mộc đoán sơ sơ đó là chỗ ngồi của năm thuộc hạ thân cận nhất của Lục Doãn Cung.
Lục Doãn Cung bước vào và đi thẳng về chỗ ngồi của hắn, bước chân hắn sải dài trên chiếc thảm đỏ sang trọng, khí chất cao ngạo toát ra khiến ai cũng phải cúi đầu khâm phục. Lộ Du Mộc đi đằng sau bị hắn lôi đi xộc xệch, chân cô đâu dài bằng chân hắn, một bước của hắn bằng ba bước của cô, đã vậy hắn lại còn bước rất nhanh khiến Du Mộc dù cố đi nhanh hết sức cũng không theo kịp bước chân của hắn.
Mặc dù đang vội vàng đi theo hắn nhưng Du Mộc vẫn không quên để ý những người xung quanh, bọn họ cố che giấu ánh mắt ngạc nhiên và hiếu kỳ khi nhìn thấy Du Mộc cô bị Lục Doãn Cung đưa đi. Nhưng không một ai dám lên tiếng, đến cả lộ vẻ mặt ngạc nhiên ra ngoài bọn họ cũng không dám. Là người của Lục Doãn Cung, cho dù có chuyện gì xảy ra bọn họ cũng bắt buộc phải bình tĩnh, nhất định không được lộ cảm xúc ra ngoài, biểu cảm gương mặt một là lạnh lùng như núi băng ngàn năm, hai là tức giận như núi lửa phun trào. Đó là quy tắc đã được khổ luyện của bọn họ. Nhất định không được có cảm xúc thứ ba xen vào. Cảm xúc thừa chỉ được lộ ra trong đáy mắt, ai tinh ý chắc chắn sẽ nhận ra, chứ nhất định không được lộ ra ngoài mặt.
Dù bọn họ không nói ra thì Du Mộc cũng biết, chắc chắn họ nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên đó là vì cô là người phụ nữ đầu tiên mà Lục Doãn Cung đưa về nơi này.
Vì cái bước chân to tướng của hắn mà cô và hắn đã đến được chiếc ghế đen. Lục Doãn Cung ngồi lên chiếc ghế đen, Du Mộc thấy vậy nên không biết mình phải ngồi đâu? Hay phải làm gì? Cô định ra đằng sau lưng hắn để đứng thì bị hắn kéo tay lại, một lực khá mạnh khiến Du Mộc ngã nhào, mắt nhắm chặt. Cô tưởng bản thân đã bị ngã xuống, đúng là đã bị ngã… nhưng là ngã ngồi trên đùi của Lục Doãn Cung.
Lộ Du Mộc bất giác đỏ mặt, Du Mộc giãy giụa đòi đứng lên nhưng bị tay của Lục Doãn Cung siết chặt eo. Hắn lạnh giọng đe dọa: “Ngồi im nếu em không muốn bị tôi vứt ra ngoài”
Du Mộc nhíu mày, cô đâu phải đồ vật mà vứt, nhưng ra ngoài cũng được còn hơn là ở đây với hắn. Du Mộc càng chống cự nhiều hơn để hắn thả cô ra ngoài nhưng Lục Doãn Cung lại tiếp tục đe dọa. Lần này hắn siết chặt eo Du Mộc hơn, hắn nhíu mày, gương mặt tức giận cùng vớt sát khí nồ nộ: “Đừng bắt tôi nhắc lại lần hai!” Lộ Du Mộc nhận ra Doãn Cung đang rất bực mình, cô không muốn thêm dầu vào lửa nên đành ngoan ngoãn nghe theo mà ngồi im trên đùi của hắn.
Giây tiếp theo thì có năm người nào đó bước chân vào sảnh chính.
“Ngũ lão đại, mừng các ngài trở về” Một câu chào đồng thanh vang lên nhưng không giống câu trước. Bọn họ gọi “ngũ” vì bên ngoài có năm người.
Du Mộc bấy giờ mới nhận ra, năm chiếc ghế trống vừa rồi là chỗ ngồi của bọn họ, chỗ ngồi của ngũ lão đại bọn họ cao hơn vạn người nhưng lại dưới một người.
Bọn họ lần lượt về chỗ ngồi của mình, ngồi từ ghế đầu đến ghế thứ năm. Lần lượt là Cao Ảnh Quân, Ngục Tửu, Thuỵ Nhan, Lập Chiêu… ghế thứ năm là một cậu bé lạ mặt, Du Mộc nhìn mặt đoán tuổi chắc khoảng chừng mười năm tuổi.
Trước khi ngồi, bọn họ không quên đứng nghiêm chỉnh quay mặt về phía Lục Doãn Cung và Lộ Du Mộc đang ngồi trên cao, miệng đồng thanh chào: “Lục chủ nhân.”
Du Mộc theo Doãn Cung nửa năm đó, và những ngày gần đây, tính cả những chuyện cô vừa chứng kiến thì Du Mộc cũng hiểu đại khái về quy củ xưng hô của bọn họ.
Ngoại trừ năm ngũ thuộc hạ kia ra thì rất cả các thuộc hạ lớn bé khác của hắn đều gọi Lục Doãn Cung là Lục đại đế. Còn gọi năm người kia là Ngũ lão đại. Năm người đó thì gọi Lục Doãn Cung là chủ nhân. Một trăm người ở sảnh thứ ba sẽ gọi năm mươi người ở sảnh thứ hai là “đại ca”. Lộ Du Mộc cũng biết cách xưng hô đó là để phân chia cấp bậc của những người lớn bé trong băng đảng của Lục Doãn Cung.
Đúng là cách xưng hô của gia tộc hào môn trong giới hắc đạo vươn tầm thế giới.
~Nhạc Tử~