Chương 54

Du Mộc thật sự bất ngờ về thế lực của Lục Doãn Cung, cô theo hắn nửa năm chỉ biết là thế lực rất lớn, không phải ai cũng có thể động vào. Thân phận của hắn rất đặc biệt, con người của hắn lại càng đặc biệt hơn, ở với hắn lâu như vậy nhưng Du Mộc cô lại chưa từng biết rõ về hắn, chỉ biết sơ qua những thứ hắn lộ ra ngoài, cũng chưa bao giờ biết bất cứ chuyện gì về đời tư của Lục Doãn Cung.

Las Vegas là thành phố đông dân nhất ở tiểu bang Nevada, là thủ phủ của quận Clark, và là một thành phố nghỉ dưỡng, đánh bạc và ẩm thực nổi tiếng thế giới. Las Vegas, tự mệnh danh là thủ đô giải trí của thế giới, nổi tiếng với các khu nghỉ dưỡng sòng bạc và các loại hình giải trí liên quan. Một nơi lớn và nổi tiếng như vậy lại nằm trong lòng bàn tay của hắn với thân phận Lục Doãn Cung.

Du Mộc chưa từng nghe sự tồn tại về thân phận thứ hai của hắn, một đặc khu Casino Ma Cao như vậy thì nằm trong tay Owen – thân phận thứ hai của Lục Doãn Cung.

Đúng là một sự thật bất ngờ.

Ma Cao dù là của Doãn Cung hay hắn sử dụng câu lạc bộ khu nghỉ dưỡng đó từ bao giờ không quan trọng. Thứ Du Mộc chú ý chính là thân phận thứ hai-Owen của hắn, thật bất ngờ khi hắn có thể tồn tại và hoạt động hai thân phận lớn đó cùng một lúc trên nhiều nền tảng, đặc biệt là tồn tại cùng hai thân phận trong giới hắc đạo.

Nhưng chủ chốt là không ai biết tới Owen có tồn tại, không ai biết rằng thân phận này của Lục Doãn Cung, một người thế lực lớn như Tân Thiệu Nhâm cũng không tra ra, Du Mộc khá tò mò Doãn Cung đã để thân phận đó tồn tại bằng cách nào? Thế lực lớn, những khối tài sản khổng lồ, tất cả đều chỉ có một tên người sở hữu là Owen, nhưng trước giờ người xuất hiện, quản lý, giải quyết và làm mọi việc đều là Cao Ảnh Quân, đối với những người trong đạo, người tên Owen này chưa từng tồn tại.

Nghĩ tới Cao Ảnh Quân, Du Mộc lại có chút bất ngờ. Không ngờ hắn ta lại là thuộc hạ của Lục Doãn Cung, rốt cuộc hắn có bao nhiêu thuộc hạ thân cận mà cô chưa biết tới. Mà không! Thật ra cô cũng không muốn biết, Du Mộc không muốn gây rắc rối cho mình thêm bất cứ một chuyện nào liên quan đến hắn nữa, tốt nhất là không tìm hiểu cũng không hiếu kỳ.

…***…

Ở trong căn phòng hỗn loạn của sòng bài Ma Cao.

Vẫn là căn phòng cũ, vẫn là những gương mặt quen thuộc, vẫn là chỗ ngồi ban đầu nhưng tất cả đều được thay đổi bằng một hình dạng, một trạng thái khác nhau. Cảm xúc không lộ rõ trên gương mặt của từng người cũng vì vậy mà thay đổi.

Lục Doãn Cung ung dung ngồi gác chân sang một bên, hai bàn tay của hắn đan vào nhau rồi để trên đầu gối, lưng tựa vào thành ghế, gương mặt tà mị kiêu ngạo. Xung quanh không có nhiều sát khí nhưng cũng đủ gây cho người khác phải sợ hãi đồng thời ngưỡng mộ sắc thái này của hắn.

Cách xa 3m đối diện với hắn là một người đàn ông mặc vest đen sang trọng bị trói chặt trên chiếc ghế, người đàn ông đó vẫn đang bị ngất, đầu ngả gập xuống. Lục Doãn Cung hất nhẹ tay, thuộc hạ của hắn hiểu chuyện liền tới cho ông ta tiếp nhận vài bàn vả đau điếng, hai má đỏ ửng và sưng tấy lên. Người đàn ông cảm nhận được mặt mình bị đụng chạm mạnh, ông ta từ từ mở mắt, khung cảnh trước mặt ông ta thật là nóng bỏng, một khung cảnh cực kỳ nóng bỏng….

Người bị trói trên ghế là Tân Thiệu Nhâm. Đối diện với ông ta là Lục Doãn Cung, bên tay trái là Lộ Du Mộc và Nhạc Tử Ngạn, bên tay phải là Ngục Tửu, Thụy Nhan và Cao Ảnh Quân. Trong lúc Tân Thiệu Nhâm bị đánh ngất là lúc Ngục Tửu làm xong việc được giao và tới đây, khi Ngục Tửu làm xong việc thì Doãn Cung mới cho người đánh thức ông ta dậy.

Còn Tử Ngạn là vì đi theo Du Mộc. Nhưng cô lại không được đi cùng Du Mộc và Lục Doãn Cung vào Ma Cao, ở ngoài thì không có gì làm nên cô đã đi theo Ngục Tửu để làm nhiệm vụ, vốn dĩ anh ta không đồng ý nhưng Du Mộc nói một câu với Lục Doãn Cung, Ngục Tửu liền bị ép buộc phải đưa Tử Ngạn đi theo.

Ngục Tửu đương nhiên rất khó chịu, chẳng biết từ bao giờ một người cao cao tại thượng, lạnh lùng ác độc chỉ làm theo ý mình như Lục Doãn Cung lại nghe lời nữ nhân như Du Mộc, khiến anh ta không nhiều lần bực tức mà sinh lòng chán ghét và làm khó cô.

Trước mặt Tân Thiệu Nhâm là một khung cảnh khiến ông ta sợ hãi đến ngạt thở, nhóm người của Lục Doãn Cung ai cũng bày ra vẻ mặt đầy sát khí, bọn họ như những con hổ đói sắp vồ lấy ông ta như một con cừu non mà cắn xé không thương tiếc. Tân Thiệu Nhâm lạnh gáy, ông ta đổ mồ hôi hột, chân tay bị trói chặt nên mỗi khi cử động đều mất dần đi sức lực, miệng thì bị nhét khăn nên chỉ có thể rên nên “ậm ự…” khung cảnh này nhìn lại có chút quen thuộc.

Lục Doãn Cung nhếch môi lạnh lùng nói: ” Thiệu Nhâm! Ông và tôi cùng nhau chơi một trò chơi nhé? Tôi hỏi còn ông trả lời, nếu trả lời sai thì…”

Doãn Cung vừa nói xong vừa phẩy tay ra hiệu, Ngục Tửu ra cửa rồi nói gì đó với người bên ngoài, anh ta vừa quay vào thì cũng có người khác vào theo. Một người bưng một cái thùng gì đó rất to rồi để trước mặt Tân Thiệu Nhâm, còn một người khác thì lôi một người phụ nữ lớn tuổi vào trong, xong việc họ liền đi ra.

Bấy giờ Thuỵ Nhan mới ra rút khăn bịt miệng của Tân Thiệu Nhâm.

Khăn bịt miệng vừa được tháo ra, Tân Thiệu Nhâm liền nói lớn: ” Lục Doãn Cung, rốt cuộc cậu muốn làm gì, mau thả vợ tôi ra!” Ông ta liên tục rung lắc mạnh người để nới lỏng sợi dây thừng, nhưng càng cử động thì nó càng siết chặt hơn.

Người phụ nữ run rẩy nhìn mọi thứ trước mặt, thì ra bà là vợ của Tân Thiệu Nhâm. Miệng người phụ nữ cũng bị nhét khăn nên không thể nói được chỉ có thể kêu gào trong vô vọng.

Lục Doãn Cung quay qua nhìn Cao Ảnh Quân, hắn gật đầu, Cao Ảnh Quân không nói gì, chỉ đưa tay phải lên ngực trái rồi khẽ cúi đầu tuân lệnh.

Một lát sau không biết anh ta lấy từ đâu ra một con ếch to, Du Mộc nhìn con ếch có chút bỡ ngỡ, cô đây là lần đầu thấy con ếch to như vậy. Con ếch không ngừng giãy giụa, nó cử động cực mạnh. Con ếch được buộc chặt bằng sợi dây dù, nhưng nhìn kỹ lại thì hình như sợi dây đó không phải buộc ở người mà bị xuyên vào trong người rồi buộc vào xương. Rõ ràng là buộc vào trong xương của con ếch, nhưng tại sao anh ta lại làm như vậy, buộc vào người thì cũng đâu thể chạy thoát được, cớ gì buộc vào trong xương của nó khi đang còn sống! Chẳng nhẽ đến cả con ếch hắn cũng không tha? Khiến nó sống không bằng chết!

Cao Ảnh Quân cầm con ếch đến cái thùng lớn ở trước mặt Tân Thiệu Nhâm, chiếc thùng đó không ngừng bốc hơi nóng nghi ngút, hơi nóng hầm hập lan tỏa khắp căn phòng. Đứng từ xa mà Du Mộc cũng có thể cảm nhận được hơi nóng đang ập đến, huống chi là cái thùng nó lại gần Tân Thiệu Nhâm nên cả người ông ta đều đỏ ửng giống như sắp bị nướng chín.

Trong thùng đó là một loại nước màu trắng hơi đặc, giống như một loại bột nào đó được pha loãng, thùng nước đó liên tục sủi mạnh giống như đang được đun sôi, từ nãy đến giờ nó liên tục bốc hơi nghi ngút và càng lúc chỉ càng thấy sủi mạnh, bọt liên tục phùi lên và kêu “òng ọc” giống như đang đun ở nhiệt độ cao nhất.

Không cần nói đó là thứ gì? Chỉ cần ngửi mùi thôi là ai cũng nhận ra đó là vôi trắng, một loại vôi ăn mạnh đang được đun sôi. Thứ này khi được đun sôi ở nhiệt độ cao thì nó ngang như nham thạch nóng, thậm chí còn đáng sợ hơn cả nham thạch. Một thứ kinh khủng như vậy mà Lục Doãn Cung lại để trước mặt Tân Thiệu Nhân rồi lại mang thêm một con ếch vào phòng. Du Mộc và một số người khác chỉ nhìn những thứ đó cũng nhằm đoán ra được hành động tiếp theo của Doãn Cung là gì?

Cao Ảnh Quân giơ con ếch lên, anh ta thả dần, nhúng người nó vào trong cái thùng vôi đang sủi. Chỉ chưa tới năm giây sau, anh ta lại nhấc con ếch lên… nhưng không còn con ếch nào nữa mà chỉ thấy một bộ xương được buộc chặt vào sợi dây, đó là bộ xương của con ếch. Du Mộc bấy giờ mới nhận ra, thì ra bọn họ buộc vào xương là vì khi nhúng vào chắc chắn thịt sẽ tan chảy, tới lúc đó không có thứ gì để nhấc xương lên vậy nên bọn họ mới phải làm như vậy.

Thứ vôi đó đã làm tan chảy thịt của con ếch chỉ trong vài giây, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương trống rỗng. Rõ ràng còn ăn mạnh hơn cả nham thạch đun nóng, một cảnh tượng kinh khủng vừa xảy ra trước mắt người phụ nữ, tim bà ta như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bà ta run chân, không đứng vững liền ngã khuỵ xuống, miệng không thốt lên lời. Tân Thiệu Nhâm biểu cảm cũng y như vậy.

Lục Doãn Cung mở miệng cười hài lòng, Thụy Nhan và Ngục Tửu đứng bên cạnh vẻ mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ đã quá quen với những thủ đoạn tàn ác đó của Lục Doãn Cung lên những chuyện vừa rồi đối với bọn họ rất bình thường. Du Mộc và Nhạc Tử có hơi run rẩy, đây là lần đầu cô chứng kiến cảnh tượng như vậy, thủ đoạn của hắn đúng là độc ác không ai sánh bằng, đụng vào hắn không cần biết là tên nào, hắn có thể lôi cả người nhà có tên đó ra để đe dọa.

Tân Thiệu Nhâm đúng là không biết trời đất cao tới nhường nào, giám chọc vào Lục Doãn Cung.

Con ếch vừa rồi chính là ám hiệu cảnh cáo ông ta, giống như nếu ông ta trả lời sai câu hỏi của hắn thì kết cục chắc chắn sẽ giống con ếch đó, thịt nát xương tan. Sống hoặc chết! Ông ta là người được sự lựa chọn.

~Nhạc Tử~