Chương 49

Buổi chiều tà kéo màn đêm buông xuống, đồng hồ kêu tích tắc tích tắc… điểm mười hai giờ đêm. Thời gian trôi chậm chạp, cuối cùng cũng tới buổi sáng.

Đã sang ngày thứ ba Du Mộc bị trúng độc. Hôm nay chính là ngày sinh mạng của cô được quyết định bởi người đàn ông tên Quinn.

Chỉ hơn bốn giờ sáng nhưng Du Mộc trằn trọc không ngủ được, cô liên tục đi lại trong phòng. Đương nhiên với trường hợp như này ai chẳng lo lắng cho tính mạng của mình, cái chết đang gần đến gần, cô không lo mới lạ.

” Ngồi xuống đi! ” Lục Doãn Cung ngồi trên sofa, thấy Du Mộc đi lại trước mắt hắn hơn nửa tiếng khiến hắn khó chịu, hắn nhíu mày lên tiếng, gương mặt tỏ vẻ bực bội.

Lục Doãn Cung vốn dĩ đã khó ngủ, nửa năm trước Du Mộc ở cạnh, hai người cũng chưa từng ngủ cùng nhau, chỉ bám nhau như sam với mục đích lợi dụng. Nhưng từ cái đêm mà hắn làm chuyện đó với cô ở tòa lâu đài, từ ngày đó tới những ngày gần đây hắn đều ngủ cùng Du Mộc, lúc đó giấc ngủ của hắn như có chuyển biến, dễ dàng đi sâu vào giấc ngủ hơn mà không cần dùng tới thuốc.

Thời gian ngày càng rút ngắn đi sinh mạng của Du Mộc, hơn bốn giờ cô đã dậy nên hắn cũng vì vậy mà tỉnh ngủ.

Lộ Du Mộc cũng nhiều lần phản kháng, rõ ràng bọn họ không phải vợ chồng, cũng chẳng phải người yêu… nhưng hắn lúc nào cũng bắt ép cô, không ngủ cùng không được. Du Mộc căn bản không đấu được miệng với hắn, mỗi lần cô chống đối đều bị hắn dọa nạt, nếu không thì cũng bị hắn đè ra làm chuyện đó, nên cách duy nhất Du Mộc có thể làm là để hắn ngủ cùng mình.

Du Mộc có vẻ không nghe thấy câu nói của Doãn Cung vừa nói, chân cô vẫn bước quanh đi quẩn lại, miệng liên tục lẩm bẩm:

” Mình sắp chết rồi ư… không! Nhất định mình sẽ không chết được, nhưng nếu Quinn không đến thì mình sẽ chết còn gì. Rốt cuộc anh ta có đến không nhỉ… anh ta đã nhận được tin của Tử Ngạn chưa thế… Lục Doãn Cung! Anh nói xem tôi có chết không? Anh không cho tôi chết phải không? Nhưng nếu lỡ như tôi chết thật thì sao? “

Du Mộc không khỏi bồn chồn lo lắng, cô vừa lẩm bẩm vừa hỏi hắn.

Doãn Cung trừng mắt nhìn Du Mộc, hắn lạnh giọng nói: ” Nói đủ chưa? “

Bấy giờ Du Mộc mới giật mình, cô khúm núm đến gần hắn, bất chợt bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của hắn, Du Mộc có chút chần chừ, cô bước chậm dần.

Hắn đưa tay ra lôi mạnh cô xuống, Du Mộc không kịp phản ứng liền kêu lên ” á! “, tưởng cô đã bị ngã dưới đất. Ai ngờ mở mắt ra thì đã thấy cơ thể mình nằm gọn trong lòng hắn, tim cô liền cứ thế mà gõ ngực liên hồi, cảm giác như nó sắp rớt khỏi lồng ngực.

Du Mộc trừng mắt nhìn Doãn Cung, cô tức giận nói lớn: ” Anh làm cái gì thế? “

Doãn Cung mặt vẫn không thay đổi cảm xúc, hắn lạnh lùng hỏi: ” Em dám không tin tôi sao? Em chắc chắn sẽ không chết “

Du Mộc nghe xong thì cảm thấy nhẹ lòng, nhưng những câu nói của hắn nói ra thật khiến cô bực mình! Gì mà dám không tin? Nếu hắn có bản lĩnh thì tại sao không giải độc cho cô luôn đi, còn mạnh miệng.

” Không phải tôi không tin… nhưng mà…! “

” Sụyt, có người! “

Du Mộc đang trả lời Lục Doãn Cung thì bị hắn bịt miệng lại, nghe giọng nói của hắn có chút tà khí, cô lập tức im lặng và nâng cao cảnh giác. Cô nhìn ánh mắt của hắn, ánh mắt đỏ như máu hướng ra phía cửa sổ. Cô nhận ra ngay có kẻ đang ở đó, hai người bắt đầu hành động. Nhưng không ngờ hắn lại cảnh giác tới vậy, chỉ một thứ loáng qua mắt hắn thì liền tinh ý nhận ra ngay.

Du Mộc và Doãn Cung, mỗi người đứng một bên cửa sổ. Lúc sáng Du Mộc dậy sớm vì lo lắng, cô đổ đầy mồ hôi hột trên mặt nên mới mở cái cửa sổ lớn nhất trong phòng để gió chui vào. Bây giờ có kẻ đột nhập, khác nào mở đường cho hắn vào trong.

Du Mộc lúc chạy ra đó thì tiện tay với một đồ vật trong phòng, không để ý là cái gì, tới lúc nhìn lại thì thấy trên tay cầm một chiếc đũa! Không sao! Có tác dụng, có thể chọc mù mắt đối phương nếu như hắn lộ mặt.

Lục Doãn Cung thì chẳng biết lôi cái găng tay đen từ đâu ra? Chẳng nhẽ đi ngủ hắn cũng đem theo bên mình sao? Trước giờ sao cô không biết, Du Mộc chợt nhớ lại, Lục Doãn Cung giết người bằng tay không, nhưng hắn luôn dùng găng tay vì không muốn làm bẩn tay mình. Còn hắn mang bên người ngay cả lúc ngủ là vì nơi đây không phải nhà của hắn, không an toàn! Nếu có kẻ đột nhập thì còn có luôn găng tay để trừ khử tên đó… giống trường hợp hiện hiện tại đang diễn ra.

Du Mộc tim đập thình thịch, cô hồi hộp siết chặt lấy chiếc đũa rồi đưa mắt nhìn Doãn Cung, gương mặt của hắn đầy sát khí, lạnh lùng, cảnh giác cao. Hắn không thấy sợ sao? Cô nhận ra tên này trước giờ chưa bao giờ biết sợ là gì ngay cả khi tính mạng hắn đang gặp nguy hiểm. Lo lắng vô ích rồi.

Chiếc bóng người bên ngoài bỗng cử động, Du Mộc nhanh chóng đổi thư thế, khi người bên ngoài lộ diện, hắn nhảy lên bệ cửa sổ, nhưng chưa kịp vững người trên bệ cửa sổ thì một chiếc đũa lao vút tới sát mắt hắn, chỉ cách có ba xăng ti nữa thôi là hắn mù bởi chiếc đũa rồi. May mắn là hắn nhanh nhẹn ngả đầu về phía sau nên mới thoát được. Cảnh tượng vừa rồi chỉ diễn ra trong gần mười giây, cực nhanh, cực nguy hiểm.

Lục Doãn Cung thì chưa ra tay vội vì hắn muốn để tên đó vào thẳng bên trong, như vậy có thể dễ dàng giết chết kẻ đột nhập hơn mà không lo tên đó bỏ chạy.

Du Mộc vừa thụt tay lại, chuẩn bị ra tay lần hai thì một giọng nói vang lên:

” Du Mộc! Là tôi, Quinn “

Câu nói nhanh tới mức chỉ một nhịp dứt khoát, có khi nghe còn không kịp!

Du Mộc nghe tên đó xong liền nhìn lại, vì lúc nãy hành động của Du Mộc quá nhanh lên cô không kịp nhìn xem kẻ đột nhập là ai mà chỉ tập trung ra tay.

Du Mộc bất giác đứng hình, cô có chút bất ngờ, chưa tin vào người đang đứng trước mắt mình là người thật, Du Mộc còn tưởng mình đang mơ, suýt chút nữa thì cô đã giết chết người đang chuẩn bị cứu mạng sống của mình. May là thân thủ Quinn nhanh nhẹn, nếu không Du Mộc đã phải theo anh ta xuống địa ngục rồi.

Bên ngoài một người nữa lại nhảy lên cửa sổ, hai người họ… rõ ràng rất giống sinh đôi mặc dù người kia nhìn có vẻ lớn hơn cả chục tuổi. Du Mộc nhìn chằm chằm vào người còn lại… chẳng phải người đó là người mà cô và Quinn cứu lúc ở nhà tù trong hang động sao?

Du Mộc lười quan tâm, cô bây giờ chỉ chú tâm vào mạng sống của mình. Còn ai đến hay ai đánh giết ai thì kệ họ.

Quinn và người đàn ông còn lại nhảy vào trong phòng, bấy giờ họ mới phát hiện Lục Doãn Cung, Quinn bất giác lạnh sống lưng. Doãn Cung thật bí ẩn, không ngờ một người nhạy bén như Quinn mà từ nãy giờ lại không phát hiện hắn đang đứng ngay cạnh. Nếu lúc nãy không phải Du Mộc ra tay mà là hắn, có khi bây giờ bọn họ đang dắt tay nhau đi tới cửa môn quan rồi.

Trái ngược với Quinn thì người đàn ông còn lại có vẻ nhận ra Doãn Cung ở đó ngay từ ban đầu, anh ta ánh mắt sắc bén, sát khí cũng mạnh mẽ… rất giống Lục Doãn Cung.

Hai tên đó bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ mặt kiêu ngạo, sắc lạnh, ánh mắt của hai tên đó như muốn nói với nhau “Có khí chất! Không tồi”

~Nhạc Tử~