Chương 47

Nhưng chỉ mới đi được vài bước, phía sau liền có tiếng nói của người đàn ông vang lên, ông ta cười hả hê, giọng cười đắc ý:

” Dù gì người phụ nữ của mày cũng sẽ chết thôi, biết sao không? Bởi vì thuốc giải của tên đó đã bị tao tiêu hủy rồi, lũ tù nhân ở trong nhà tù đều bị chết dưới tay mày rồi, mày cho nổ cả nhà tù như vậy bọn chúng đương nhiên không còn giữ được mạng sống, hahaha… dù tao có nói ra thì mày cũng chẳng làm gì được. Đáng đời một lũ ngu! Há há há…”

Giọng cười vừa đắc ý vừa cợt nhả của tên đàn ông vang vọng khắp tầng hầm dưới lòng đất, khiến ai cũng phải nổi da gà và cảm thấy ghê tởm.

Lục Doãn Cung đứng lại, hắn hít một hơi sâu rồi thở dài:

” Tôi định cứ thế cho qua, nếu ông đã cho tôi biết những chuyện này, vậy thì tôi phải thưởng cho ông chứ nhỉ? Loại thuốc độc của tôi không có thuốc giải đâu. Thứ đó một khi đã uống vào chỉ có thể chờ chết. Còn thứ vừa rồi mà ông coi là thuốc giải và nuốt xuống dạ dày chính là xuân dược loại mạnh, từ nãy tới giờ chắc bắt đầu phát tác rồi đấy, một khi phát tác thì ông sẽ không nghĩ được gì nữa đâu! Nhưng yên tâm đi, tôi đã cho người tới để giải dược cho ông rồi… cố gắng tận hưởng khoái lạc trước khi chết nhé “

Ngoại trừ Ngục Tửu ra thì không ai lường trước được chuyện này, Lục Doãn Cung thật độc ác, không ngờ anh ta đã tính toán trước. Tên đàn ông đó chỉ như một con cá bị sa lưới, càng vùng vẫy sẽ càng bị lún sâu vào đầm nầy.

Tất cả đều đi đến cánh cửa ở nóc trần, nhận được lệnh bên dưới người bên trên liền mở cửa tầng hầm rồi thả xuống dưới một chiếc thang có bậc.

Thang vừa được chạm xuống mặt đất, bên trên liền có một cô gái dáng người mỏng manh lao nhanh xuống dưới, gương mặt vừa lo lắng sợ hãi lại vừa tức giận. Ngục Tửu nhìn thấy cô gái đi xuống liền dùi vào tay cô ta một chiếc chìa khóa: “Muốn cứu ông ta thì tự mở còng đi”.

Cô ta trừng mắt nhìn Ngục Tửu rồi nhận lấy chìa khóa chạy xuống, tên đàn ông nhìn thấy cô gái liền hét lớn: ” Con đến đây làm gì? Mau chạy đi! “

Cô gái nhìn bộ dạng thê thảm của bố mình, cô rớm nước mắt và càng đến gần hơn: ” Bố! Yên tâm, con sẽ cứu bố ra khỏi đây ” Người đàn ông dù có gào thét như nào thì cô gái cũng không chịu rời đi, nhất quyết phải cởi trói cho ông ta.

Phía bên kia Lục Doãn Cung bế Lộ Du Mộc đi lên, trước khi cánh cửa tầng hầm hoàn toàn đóng lại, Du Mộc chỉ nhìn thấy tên đàn ông kia đã được cởi trói.

Ông ta có vẻ đã đến giới hạn, thuốc trong người đang đúng lúc phát tác mạnh, dây xích vừa được tháo hết ra thì ông ta liền vồ lấy cô gái trước mặt, mặc dù không còn hàm răng trên nhưng ông ta vẫn liên tục cắn mút dưới cổ và xương quai xanh của cô gái. Ông ta đang cưỡng hiếp chính con gái của mình, xuân dược khiến ông ta hưng phấn và mụ mị đầu óc, không thể khống chế bản thân mà chỉ như một con hổ điên cuồng cấu xé con mồi, cô gái vì quá yếu trước sự cưỡng bức của cha mình nên không có sức để giãy giụa mà chỉ còn cách chịu đựng và khóc lóc cầu xin.

Cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại, tiếp theo Du Mộc chỉ còn nghe được những tiếng gào thét, cầu xin của cô gái, và những âm thanh dâm dục của tên đàn ông tạo ra. Nếu còn sống, thì đúng là bọn họ có một kỷ niệm đáng nhớ!. Du Mộc bỗng rùng mình, nghe thấy những tiếng cầu xin đó cô lại nhớ tới đêm hôm đó. Du Mộc vùi đầu vào ngực Lục Doãn Cung, cô run rẩy nhẹ, hắn hình như cũng nhận ra liền ôm lấy cô chặt hơn.

Lộ Du Mộc, Lộ Nhập Thượng và cả cô gái đều không biết sự thật nên luôn cho rằng hành động của Lục Doãn Cung thật ác độc, dù gì bọn họ cũng là cha con không thể làm như vậy.

Nhưng sự thật là lúc còn đang ở trên máy bay để lập kế hoạch đi cứu Lộ Nhập Thượng thì Lục Doãn Cung đã ra lệnh cho Ngục Tửu điều tra tên đứng đầu nhà tù, chính là tên đàn ông vừa rồi.

Thật ra cô gái đó không cùng huyết thống với ông ta, đó chỉ là con gái riêng của vợ ông ta. Tên đàn ông đó từ lâu đều không coi cô gái là con gái mình, bên ngoài thì tỏ vẻ quan tâm lo lắng, coi cô gái là một người con gái mà bản thân hết sức trân trọng, yêu quý và chiều chuộng. Nhưng thật ra ông ta luôn thèm khát đứa con này, thứ tình cảm mà ông ta dành cho đứa con gái này không phải là tình yêu gia đình, mà là một loại tình yêu dơ bẩn.

Vậy nên tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của Lục Doãn Cung, coi như hắn cho ông ta toại nguyện được “ăn” đứa con này của mình trước khi chết.

…***…

Lục Doãn Cung bế Lộ Du Mộc ngồi lên chiếc ghế sofa ở giữa phòng khách của tòa lâu đài, tất cả mọi người đều ngồi lên ghế ngoại trừ Ngục Tửu, anh ta là một thuộc hạ, nên không bao giờ dám tự tiện ngồi trước mặt Lục Doãn Cung, như vậy chẳng khác nào cho là mình ngang hàng với hắn.

Nguyên tắc của Ngục Tửu bắt buộc bản thân anh ta phải thực hiện chính là một thuộc hạ trung thành luôn đứng phía sau chủ nhân của mình để chờ bảo vệ, ra lệnh bất cứ lúc nào và để bày tỏ lòng kính trọng, trung thành.

Cho dù Doãn Cung có cho phép anh ta ngồi trước mặt hắn đi nữa thì anh ta cũng chưa bao giờ phá vỡ nguyên tắc mà bản thân tự đề ra.

Những tia sát khí mặc dù rất yếu nhưng của nhiều người tỏa ra khiến không khí xung quanh bị đè nén, nhìn thấy khung cảnh im lặng và đáng sợ ấy khiến ai cũng phải nổi da gà.

Bây giờ thì đầy đủ những gương mặt, không thiếu một ai.

Lộ Nhập Thượng và Lộ Nhập Ảnh cùng với Hoắc Cẩn Kình đứng ra xin lỗi Du Mộc và Doãn Cung với lý do vì muốn Lộ Du Mộc cứu người mà lại đưa cô vào chỗ chết. Lộ Du Mộc không quan tâm nhiều tới lời xin lỗi của họ bởi vì cô bị như này cũng là do bản thân mình gây ra, biết đang đứng trong lòng địch, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào vậy mà cô lại lơ là cảnh giác.

Nhưng Doãn Cung không cho là như vậy, vẻ mặt hắn cực kỳ tức giận. Vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã không muốn cho Du Mộc đi cứu người giúp Cẩn Kình. Nhưng cô vì trao đổi gì đó với Nhập Ảnh nên hắn mới tùy ý để cô quyết định, giờ Du Mộc lâm vào tình thế nguy hiểm, nếu cô có mệnh hệ gì, mấy người có đền nổi không?

Càng nghĩ hắn càng tức giận, biết vậy vừa rồi khiến tên đàn ông kia có cái chết thê thảm hơn, như vậy lại nhẹ nhàng quá.

Tàn ác quá rồi! Cái chết của ông ta chưa đủ thảm hại hơn ư?

Tất cả đều bắt đầu bàn về cách tìm người đàn ông tên Quinn.

Du Mộc không chắc chắn lắm nhưng cô có dự cảm anh ta đã trốn thoát được rồi, và cả số tù nhân còn lại cũng vậy. Mặc dù ngục tù trên mặt đất bị nổ và gây trấn động mạnh, nhưng bên dưới cùng lắm chỉ bị sụp đổ vài nơi, không tới mức gây chết người bên dưới. Nếu bị ảnh hưởng thì cùng lắm cũng chỉ là bị thương nặng.

Mặc dù Lộ Du Mộc là người bị trúng độc, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào nếu như không tìm được Quinn, nhưng cô không hề hoảng loạn, bởi vì cô biết nếu mất bình tĩnh thì sẽ không giải quyết được việc gì ngược lại còn làm mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Vì nghề “ăn cắp tù nhân” của cô nên Du Mộc hiểu rõ điều này. Nếu bị phát hiện mà hoảng loạn thì đã không trộm được tù nhân ngược lại còn khiến bản thân bị bắt, cách duy nhất là chỉ có thể bình tĩnh mà tìm cách giải quyết.

~Nhạc Tử~