Chương 45
Lâu đài ở Paris của Hoắc Cẩn Kình.
Một căn phòng rộng lớn chỉ có bốn bức tường xung quanh, cửa ra vào là trên mặt trần, có thể nói rằng không có cầu thang dẫn xuống mà muốn xuống thì chỉ còn cách nhảy xuống hoặc bắc thang.
Căn phòng sẽ cực kỳ tăm tối nếu như không có bóng điện trên tường chiếu sáng, nhìn sơ qua cũng đoán được căn phòng này là một tầng hầm dưới lòng đất… một không gian được xây dựng kín mít tới mức ánh sáng bên trên không thể lọt vào.
Căn phòng đáng sợ… nhưng không khí ở trong còn đáng sợ hơn.
Người đàn ông ngồi trên một chiếc ghế, miệng bị nhét khăn, mắt bị bịt kín, chân tay bị trói chặt. Không thể nhìn, không thể kêu, cũng không thể cử động, không thể biết được trước mắt là những thứ gì đang chờ đợi. Người đàn ông chỉ cảm thấy những tia sát khí liên tục xuyên vào người mình, cảm giác từng tia nộ khí dày đặc như những mũi dao đâm vào người khiến ông ta không ngừng lạnh sống lưng và nổi da gà. Cảm giác như đang có rất nhiều ống súng chĩa vào ông ta chỉ chờ lệnh bóp cò. Người đàn ông có thể nhận thức được rằng bản thân đang gặp nguy hiểm, mạng sống có thể chấm dứt bất cứ lúc nào.
Vừa mới tỉnh dậy liền có những cảm giác như vậy khiến người đàn ông không thể không cử động mạnh. Nhưng chỉ nghe được tiếng chân ghế kêu cộp cộp, bởi vì người của ông ta đã bị trói theo chiếc ghế. Khi nhận ra được hoàn cảnh của mình thì bịt mắt của ông ta cũng được tháo ra, quả nhiên trước mắt là một khung cảnh còn đáng sợ hơn cả lúc tưởng tượng.
Trước mắt người đàn ông là những gương mặt quen thuộc, ngoài ra cũng có vài gương mặt lần đầu ông ta nhìn thấy, nhưng cái quan trọng là những gương mặt này đều nhìn ông với ánh mắt như muốn băm vằm ông ta ra từng mảnh khiến ông ta suýt chút nữa thì đi bậy tại chỗ vì quá sợ hãi.
Đối diện với ông ta cũng có một người ngồi trên ghế, nhưng thay vì ông ta đang bị trói chặt và bịt miệng thì người ngồi đối diện lại ngồi với một hình dáng khác.
Người ngồi trên chiếc ghế đó là Lục Doãn Cung, trên tay hắn đang bế Lộ Du Mộc, cô cũng chẳng biết tại sao từ nãy đến giờ hắn cứ bế mãi cô vào lòng… mặc dù cô đã cố chống cự nhưng những câu hắn nói ra đều có ý đe dọa. Du Mộc chỉ có thể nhẫn nhịn nghe theo hắn.
Còn một số người đứng cạnh hắn là Ngục Tửu, Hoắc Cẩn Kình, cô gái và Lộ Nhập Thượng. Sáu đôi mắt đều nhìn vào người đàn ông, trong đó có hai người là lần đầu ông ta gặp mặt đó là Ngục Tửu và Lộ Du Mộc.
Cái khăn bịt mắt vừa được Ngục Tửu tháo ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến ông ta hoảng loạn mà lắc lư người càng mạnh, miệng liên tục kêu lên: ” ứm… ư ư… ứ ứ…” như đang muốn nói gì đó. Chỉ tiếc là ông ta càng cử động mạnh thì những dây xích xung quanh người càng siết chặt hơn.
Sở dĩ Lục Doãn Cung trói ông ta lại bằng những dây xích chằng chịt là do ai biết được ông ta sẽ giở trò gì với những dây chạc nhỏ bé được thắt phía sau ghế, có thể là cắt đứt… cũng có thể là dễ dàng tìm với được nút thắt rồi tháo ra. Nhưng nếu bằng dây xích thì chỉ có chìa khóa mới mở được.
Lục Doãn Cung tiếp tục phẩy tay ra hiệu, Ngục Tửu hiểu ý liền ra tháo nốt chiếc khăn bịt miệng của người đàn ông, chiếc khăn bịt miệng vừa được kéo ra ông ta liền điên cuồng nhả ra những câu mắng chửi, giọt nước bọt cứ thế mà bắn ra tung tóe.
” Con mẹ nó! Lục Doãn Cung, không ngờ mày lại đi giúp tên Cẩn Kình kia cứu người cơ đấy. Hahaha… khôn hồn thì mau thả tao ra, nếu không người đó sẽ không tha cho mày đâu… mày tưởng mày đụng vào tao thì mày sẽ sống yên ổn sao? Nếu mày thả tao ra thì tao sẽ xin ông ta cho mày cái chết nhẹ nhàng nhất “
Ông ta chính là tên cai quản nhà tù, người đã ra tay âm mưu bắt nhốt Lộ Nhập Thượng và bắn mũi tên tẩm độc vào Du Mộc. Những câu nói ông ta phun ra đều là đang mắng chửi Lục Doãn Cung, đồng thời cũng mang ý coi thường hắn.
Những câu nói mà ông ta thốt ra từ miệng làm Du Mộc cũng có chút ngạc nhiên và bái phục, cô ở bên hắn nửa năm chưa từng thấy ai dám nói với hắn những câu như vậy, đi tới đâu cũng chỉ thấy người người cung kính.
Ngay cả Du Mộc cô cũng không dám nói với hắn những câu như vậy. Ông ta chẳng nhẽ không biết sự độc ác của Lục Doãn Cung sao? Phun ra những lời dơ bẩn đó mà lại không nghĩ tới hậu quả trước sao?
Tên cai quản này mặc dù cũng sợ Lục Doãn Cung nhưng hắn có người chống lưng nên luôn vênh váo không coi anh ta ra gì! Lần này lại cố tình chọc tới Doãn Cung, không biết hắn còn cho ông ta nguyên vẹn cái xác để đi chầu ông bà không?
Hắn nói những câu đó nhưng ai nghe xong cũng bày vẻ mặt bình thường, sát khí của Lục Doãn Cung càng thêm dày đặc, hắn nhíu chặt mày khiến đôi lông mày kiếm càng thêm sắc bén.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: ” Lấy một cái răng của nó đi “.
Ngục Tửu cúi đầu tuân lệnh, trên tay cầm một thứ giống cái kìm nhỏ, anh ta đến gần người đàn ông rồi bóp chặt miệng để hắn mở to khoang miệng.
Ông ta nhìn thấy Ngục Tửu cầm kìm trên tay thì mặt tái mét, hắn giãy giụa gào thét: ” Lục Doãn Cung! Mày định làm gì? Thả tao ra, mày tưởng mày đụng vào tao và phá hủy nhà tù Maze thì hắn sẽ tha cho mày sao? Nếu mày đụng đến tao thì… ặc! áááággrrhhhh…”
Chưa nói hết câu thì hắn liền kêu gào lên, hai chiếc răng cửa rời khỏi lợi của hắn, Ngục Tửu cầm kìm vặn mạnh chiếc răng cửa ra rồi giơ lên trước mắt hắn, máu cứ thế tuôn ra chảy nhễ nhại. Đó là do tự ông ta chọn, yên lành không muốn lại tự rước họa vào thân. Đụng đến ai không đụng lại đi đụng vào tên ác ma Lục Doãn Cung, không chết thì cũng phải sống không bằng chết.
Sau khi đã kêu gào khản cổ, ông ta liền gồng cổ lên nói lớn:
” Lục Doãn Cung! Rốt cuộc mày muốn gì? “
Doãn Cung nhếch môi cười, cảnh tượng vừa rồi đúng là sở thích của hắn, tra tấn ông ta như vậy là còn rất nhẹ tay, hắn còn đang tận hưởng những tiếng la hét vừa rồi nhưng thời gian cấp bách, hắn không thể phí phạm thêm giây phút nào. Hắn lạnh lùng lên tiếng:”Thuốc giải ở đâu?”
Tên đàn ông kia nghe xong thì cười lớn, hắn bắt đầu phun ra những lời nói ghê tởm:
” Hahaha…thì ra mày đang cần thuốc giải để trị độc cho con đàn bà kia, à khoan! Chẳng phải mày không tới gần phụ nữ sao? Vậy cảnh tượng trước mắt tao là gì đây? À tao đoán ra rồi!… điểm yếu của mày là con đàn bà này chứ gì? Tao sẽ nói lại chuyện này cho ông ta, chắc chắn ông ta sẽ xử lý mày nhanh thôi. Còn người phụ nữ bên cạnh mày… yên tâm, tao sẽ giúp mày “chăm sóc kỹ càng” À! còn nữa… mày đang cần thuốc giải phải không? Nhưng tiếc quá, tao lại không có thuốc giải, phải làm sao bây giờ “
Lục Doãn Cung gần như đến giới hạn, xung quanh chỉ còn lại tiếng nói và tiếng cười của tên kia, còn lại thì ai cũng không lên tiếng.
Sự kiên nhẫn của hắn là có giới hạn rất ngắn, không bao giờ có ý định gọi là chờ đợi, đáy mắt hắn nộ ra tia tà khí sắc bén như một con dao xuyên thủng tim tên đàn ông, hắn một lần nữa lại ra lệnh cho Ngục Tửu:
” Nhổ nốt hàm răng trên của ông ta đi “
Ngục Tửu tuân lệnh rồi đến gần, anh ta lại giơ kìm lên, tên đàn ông kia thấy vậy liền kêu gào:
“Mày lại định làm gì? Tránh xa tao ra…áááággrrhhhh… ọc! Ả ao…á ặc…!”
Lại một tiếng kêu gào nữa vang lên, những chiếc răng liên tục bị vứt rơi xuống đất, bây giờ máu tràn ngập miệng hắn, chảy và dớt ướt hết dây xích quấn ở chân. Khoang miệng của hắn cả một hàm răng trên đều không còn cái nào, tất cả đều bị Ngục Tửu rổ sạch sẽ, nhìn thật ghê tởm và đáng sợ.
Tên đàn ông đó cũng thật ngu ngốc, ăn cơm không thích lại thích ăn cháo, cũng may là phải để cho hắn mở miệng nói, nếu không thì Lục Doãn Cung đã ra lệnh cho cắt cụt đi cái lưỡi dơ bẩn của hắn. Tới lúc đó có muốn uống sữa hay ăn cháo đều không được.
~Nhạc Tử~