Chương 37
Quinn đưa cho Du Mộc một thứ để bịt mũi, anh ta cũng bịt một thứ kín nửa mặt dưới rồi nói:
” Khói độc này chỉ bay trên không trung trong khoảng năm phút, sau năm phút nó sẽ tự tan dần rồi biến mất, thời gian như vậy có đủ không? “
Du Mộc nhếch miệng cười: ” Thừa rồi đó “
Du Mộc nói xong liền bắt đầu hành động, cô lấy từ trong người vũ khí thứ hai ra. Du Mộc ngoài chiếc vòng cổ ra, tổng có ba vũ khí mà cô chuẩn bị, từ lúc đột nhập vào nơi này tới giờ. Du Mộc chỉ dùng duy nhất vũ khí đầu tiên đó là chiếc ống tre thổi bắn ra kim châm, vũ khí thứ hai của cô chính là một lọ nhựa nhỏ bằng nắm đấm, bên trong lọ nhựa có rất nhiều những viên màu đen tròn và nhỏ xíu như hạt đỗ, có một vài viên thì lớn như hạt nhãn.
Tiếp theo Du Mộc lại mang ra một vũ khí thứ ba, thứ này cũng không to lắm, trông nó giống như một khẩu súng lục… nhưng lại không giống một khẩu súng. Bởi vì nòng súng có tận bốn nòng nhỏ, đây chính là súng mưa đạn mà Du Mộc tự chế tạo.
Loại súng này của Du Mộc bắn không tạo âm thanh và độ bắn giật cũng khá mạnh. Mỗi một nòng súng đều được bắn ra hai viên đạn cùng một lúc, bốn nòng thì bắn một phát tám viên đạn liền bay ra.
Đã vậy ngoại trừ chỗ cầm tay và chỗ bóp cò nhìn giống một chiếc súng lục bình thường, nhưng đầu súng lại có bốn nòng được xòe ra như đuôi con công.
Từ vũ khí giống chiếc vòng cổ, tới vũ khí như một ống tre, rồi đến những viên tròn kỳ lạ trong lọ nhựa, cuối cùng là tới khẩu súng kỳ lạ này đều là tự tay Du Mộc chế tạo ra. Tất cả thứ đó đều là loại đặc biệt, có thể coi nó là một vũ khí tối tân và cực kỳ nguy hiểm.
Năm đó Du Mộc ở lại bên cạnh Lục Doãn Cung một phần cũng là do cô phát hiện anh ta chế tạo vũ khí, Du Mộc ở lại để học lỏm thêm về cách chế tạo những vũ khí tối tân cho riêng mình, bởi vì những vũ khí được chế tạo bởi tay của Lục Doãn Cung đều là những loại đẳng cấp nhất thế giới. Còn những thứ được chế tạo dưới tay Du Mộc thì nhìn đều có hình dáng kỳ cục mặc dù công dụng rất lớn. Nhưng những vũ khí Du Mộc tự tay chế tạo thì Lục Doãn Cung đều không biết cách chế tạo của nó mà chỉ biết công dụng.
Chỉ trong nửa phút, Du Mộc đều nhét hết chỗ hạt nhỏ và hạt to trong chiếc lọ nhựa vào trong cây súng kì lạ đó, tính cả số viên nhỏ và viên to trong lọ nhựa đó cũng phải ít nhất hơn một trăm viên. Không biết Du Mộc chế tạo nòng súng kiểu gì mà nhét được hết những viên đó vào trong khẩu súng.
Du Mộc đưa súng lên nhắm chuẩn vào cái camera hình cầu to bằng cả một ôm tay của đàn ông, chỉ có bốn viên đạn màu đen to bằng hạt nhãn bay ra phóng thẳng lên camera hình cầu. Chiếc camera liền có một dòng điện rè rè chập xung quanh các mắt camera của hình cầu giống như những tia sét nhỏ, chưa tới năm giây sau liền bị nổ tung khiến ba trăm tên canh gác hoảng loạn.
Những tù nhân trong phòng giam kính đều được an toàn, họ vẫn cực kỳ bình tĩnh vì họ biết chắc chắn Du Mộc và Quinn đang hành động. Tay bọn họ vẫn không ngừng bịt mũi và miệng theo lời Du Mộc chỉ dẫn.
Camera hình cầu đó vừa nổ toang, các mảnh sành mảnh kính đều bắn tung tóe khắp nơi. Một số tên canh gác đứng bên ngoài phòng giam bị những mảnh sành vỡ bắn vào người và vào đúng những nơi nguy hiểm nên cứ thế lăn ra chết. Đến mắt cũng không kịp nhắm.
Những tên còn lại như ong vỡ tổ, bọn chúng hoảng loạn sau khi xác định được nơi kẻ thù xâm nhập là ngách nhỏ. Bọn họ chần chừ nhưng tất cả liền nhanh chóng xông đến gần, chỉ cách ngách nhỏ chưa đến mười mét.
Quinn lúc đó ném ba thứ giống một quả bom to bằng nắm đấm vào trung tâm căn phòng lớn, những thứ đó vừa đập xuống đất liền vỡ tung tóe thành nhiều mảnh nhỏ. Những làn khói xanh dày đặc lan tỏa khắp nơi, những tù nhân trong phòng giam kính liền nhận ra ngay đó là khói độc lên càng mím chặt miệng và bịt chặt mũi hơn.
Du Mộc và Quinn đã có thứ bảo vệ nên cứ thế xông lên, những tên canh gác tưởng đó chỉ là khói để làm mất dấu nên bọn họ vẫn bắn loạn xạ về phía ngóc ngách và càng tiến gần hơn. Làn sương khói quá dày lên bọn chúng không hề nhận ra Du Mộc và Quinn đã luồn được vào trong.
Du Mộc nhanh tay giơ khẩu súng vừa rồi lên cùng với chiếc ống tre, miệng cô không ngừng thổi ống tre, tay còn lại thì liên tục bóp cò. Hàng loạt những viên đạn nhỏ như hạt đỗ không ngừng bay ra như mưa nhưng lại không hề có tiếng động, chiếc súng này của Du Mộc chắc chắn là một loại súng bắn tỉa.
Trong làn khói dày đặc mịt mù, bọn họ chỉ thấy tiếng ngã phình phịch liên tục, một số người đang đứng cũng liền ngã gục. Không thể nhìn rõ bọn họ cận chiến và ra tay ra sao? Đôi lúc bỗng thấy máu đỏ phụt tung bắn lẫn trong làn khói xanh dày đặc.
Chỉ chưa tới bốn phút sau, khói độc liền bay đi hết sạch, cả căn phòng rơi vào im lặng, im lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng thở của mỗi người và chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng trở nên rõ ràng. Khung cảnh trước mắt khiến ai cũng phải tròn mắt ngạc nhiên.
Sau khi khói đã hoàn toàn tan biến, Du Mộc mới hạ súng và ống tre xuống, trên sàn nhà, ba trăm tên canh gác đều nằm la liệt dưới chân Du Mộc.
Có những tên thì chết nguyên vẹn, nhưng thật ra đều là bị những cây kim châm của ống tre đâm xuyên não, những tên còn lại thì gương mặt đều nát bét như vừa bị nổ. Tất cả những gương mặt bị nát không rõ hình dạng đó đều do những viên đạn nhỏ bằng hạt đỗ gây ra. Bấy giờ Quinn mới nhận ra những thứ đó không phải đạn mà là một loại thuốc nổ mạnh.
Những tên bị chết mà mặt và người còn nguyên vẹn thì không chỉ mình Quinn mà bọn họ cũng đều không nhận ra nguyên nhân, vì tất cả đều không biết não của bọn chúng đều bị kim châm của Du Mộc xuyên qua.
Máu không ngừng chảy lênh láng khắp nơi, camera hình cầu bị vỡ nên những màn hình theo dõi thông minh cũng bị ngắt kết nối và bị Du Mộc phá vỡ tan tành.
Du Mộc nhìn ra năm mươi tù nhân vẫn còn an toàn, cô liền mỉm cười nhìn bọn họ. Hành động vừa rồi của Du Mộc cực kỳ nhanh gọn, chỉ trong hơn ba phút liền có thể giết chết được ba trăm người khiến những tù nhân trong phòng giam đều bất ngờ và khâm phục khẩu phục trước sự nhanh nhảu và nhạy bén của Du Mộc.
Nhưng gương mặt họ cũng cực kỳ cảnh giác, không ngờ chỉ một cô gái lại có thể hạ đo ván một lực lượng hùng mạnh như vậy, chắc chắn cô gái này không hề đơn giản.
~Nhạc Tử~