Chương 31
Quinn tiếp tục quay vào trong, đục đục cái lỗ ở ống cống ra để tháo khung sắt tròn chắn ngang giữa ống cống. Thì ra tiếng đục nhỏ dưới chân Du Mộc lúc ở trên mặt đất là do Quinn đang đục cái lỗ đó.
Ống cống có dạng hình tròn bằng nhựa cứng, chui vào trong là phải ngồi xổm thì mới có thể di chuyển được, không gian vô cùng chật hẹp và trơn trượt khiến Du Mộc và Quinn khó để di chuyển.
Quinn nhanh chóng tháo được khung sắt tròn chặn ngang ống cống, hai người tiếp tục đi tới hai ngã rẽ. Bên trái đi vào thêm khoảng hơn một mét là đường cụt, có nắp ống cống. Bên phải là một lối đi dẫn tới chỗ khác. Quinn rẽ bên phải, chuẩn bị đi đường tiếp theo.
Du Mộc thấy vậy liền kéo Quinn lại: ” Đường cụt nhưng chưa chắc đã cụt “
Quinn thấy Du Mộc kéo tay mình lại rồi đi ngồi vào ngõ cụt liền định hỏi, chẳng nhẽ cô ta không phân biệt được đâu là ngõ cụt, đâu là ngõ đi được? Nhưng khi Du Mộc nói câu đó Quinn liền im lặng nghe theo, chắc chắn cô có kế hoạch nên mới nói câu đó.
Du Mộc nhiều lần đi cứu người, và sở thích của cô chính là đi vào các ngõ cụt, nếu thật sự vào ngõ cụt mà không còn lối thoát thì Du Mộc sẽ tự tạo ngõ cụt thành ngõ đi được. Lần này cũng không ngoại lệ.
Du Mộc tới gần nắp cống, cô bỏ chiếc vòng cổ ống tre ra ấn nhẹ vào một cái nút hình hạt thóc, một sợi dây cứng như thép dài khoảng hai mươi phân phựt ra, chỉ nhỏ xíu như dây dù. Du Mộc cầm hai đốt tre chọc đầu sợi dây xuyên qua nắp cống, cô bắt đầu kéo thành hình tròn như nắp cống, kéo đến đâu là nắp cống bị đứt tới đó.
Du Mộc dùng thứ bé xíu đó cắt vào nhựa cứng dày năm phân cứ như dùng dao cắt đậu phụ. Quinn nhìn thứ vũ khí nhỏ bằng sợi dây nhưng lại có sức cắt đồ cứng như vậy lên có chút bất ngờ, thứ vũ khí của Du Mộc là lần đầu anh ta nhìn thấy, Quinn không rành về những vũ khí tối tân như vậy nên ngạc nhiên cũng là chuyện bình thường.
Sau khi cắt xuyên qua đoạn bắt đầu, chiếc nắp hoàn toàn bị đứt rồi đổ về phía Du Mộc. Chiếc nắp vừa rơi ra thì Du Mộc và Quinn chỉ thấy một mảng ngoài đất sét dưới lòng đất thì chẳng còn thứ gì khác. Quinn thì thấy vậy liền xa sầm mặt, ngu ngốc đi theo Du Mộc chỉ tổ phí thời gian, còn tưởng cô ta phát hiện ra thứ gì.
Du Mộc phát hiện ra Quinn đang có ý rời đi, cô lập tức lên tiếng: ” Anh không tin tưởng vào đồng minh của mình tới như vậy sao? “
Nghe Du Mộc nói như vậy, Quinn nhíu mày rồi miễn cưỡng ở lại.
Thật ra Du Mộc và Quinn đều không biết, nếu bọn họ mà đi đường kia thì chắc chắn sẽ phải quay lại. Vì bên đó mới thật sự là “đường cụt”, dù có cắt nắp hay đào đất thì sau đó cũng chỉ toàn thấy đất sét mà thôi vì chiếc cống này đang ở dưới lòng đất. Nhà tù này an ninh như vậy là rất chật và an toàn. Kẻ địch xuống dưới mà đi hai đường thì bắt buộc lại phải leo lên vì cả hai đều là ngõ cụt. Nhưng với Du Mộc, cô ăn cắp người trong tù nhiều năm và nhiều lần đột nhập bằng ống cống, đương nhiên sẽ có nhiều kinh nghiệm khác nhau.
Du Mộc chạm tay vào đất sét cố gắng đẩy ra ngoài, Quinn thấy vậy cũng tới đẩy giúp Du Mộc. Đúng là đàn ông vẫn khỏe hơn rất nhiều, có Quinn tới giúp bỗng khoảng lớn đất sét hình tròn to bằng nắp cống rung chuyển nhẹ, nó từ từ thò ra ngoài rồi lăn sang một bên để lộ một lối đi xuống để ra khỏi ống cống.
Quả nhiên, linh cảm của Du Mộc không sai, lối cụt nhưng chưa chắc đã cụt. Quinn bất giác cảm thấy may mắn vì có đồng minh giỏi như Du Mộc.
Hai người liền nhảy xuống khỏi nắp cống và đóng lại, một cảnh tượng đập vào mắt Du Mộc và Quinn khiến hai người không thốt lên lời mà chỉ bốn mắt nhìn nhau.
Ở trước mặt Du Mộc và Quinn là một không gian rộng chia thành nhiều lối đi khác nhau, đặc biệt hơn là nơi này rõ ràng là một hang động đá vôi. Chiếc nắp cống mặt bên này cũng là một mặt đá vôi lớn, khi đóng vào thì chỉ nhìn thấy một bức tường đá, ai không biết chắc chắn không nhận ra sau bức tường đá này là một ống cống dẫn tới lối thoát. Vậy mà mặt nắp bên kia lại được bao phủ bằng đất sét, ngụy tạo đường cụt rõ ràng là không hề lộ, nhưng đối với Du Mộc thì tất cả đều vô tác dụng. Ai bảo cô có sở thích tìm lối thoát ở các đường cụt chứ.
Du Mộc đưa chiếc nhẫn lên rồi kết nối với nhóm của Lục Doãn Cung và Hoắc Cẩn Kình.
” Mọi người, có nghe thấy tôi gọi không “
Bên kia Doãn Cung nghe tiếng Du Mộc gọi liền nhanh chóng đáp lại: “Em phát hiện gì sao?”
“Dưới nhà tù này là một hang động” Du Mộc nhanh chóng trả lời. Du Mộc trước giờ đi ăn cắp tù nhân cũng chưa bao giờ gặp nhà tù dưới lòng đất nên cô đương nhiên rất bất ngờ.
Hoắc Cẩn Kình bên kia nghe xong liền cáu: ” Cái gì. Một hang động sao? “
Du Mộc khẩn trương: ” Đúng vậy một hang động rất lớn như mê cung “
Ngục Tửu và Lục Doãn Cung nghe xong chỉ nhíu mày, gương mặt ngoài lạnh lùng pha trộn tức giận thì không có biểu cảm nào khác như ngạc nhiên hay bất ngờ.
Nhập Ảnh nghe xong liền nói: ” Em vẫn chưa nhận được tín hiệu nơi chị ở, nếu là mê cung dưới lòng đất chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, em sẽ không thể xâm nhập được bất cứ thứ gì dưới đó, chị nhớ cẩn thận “.
Hoắc Cẩn Kình lên tiếng: ” Nếu có nhà tù dưới lòng đất thì chắc chắn Lộ Nhập Thượng đang bị nhốt dưới đó, chúng ta không cần lên nhà tù bên trên tìm người nữa. Du Mộc, tất cả đều trông cậy vào cô “.
Du Mộc nghe xong thì “ừ” một tiếng. Xong cô quay ra nhìn Quinn, hai người nhìn nhau gật đầu rồi bắt đầu cùng Quinn hành động, đương nhiên vẫn giữ liên lạc với cả nhóm để bọn họ có thể nghe được âm thanh bên cạnh Du Mộc. Chiếc máy tính quan sát hệ thống thông minh của Nhập Ảnh bây giờ cũng vô tác dụng, Nhập Ảnh múa mười đầu ngón tay lên bàn phím, chưa đầy một phút, hệ thống xâm nhập của Nhập Ảnh vào camera, thiết bị theo dõi và thiết bị liên lạc của nhà tù đều được ngắt kết nối.
Vô dụng rồi thì xâm nhập hay không cũng chẳng để làm gì.
~Nhạc Tử~