Chương 30
Du Mộc rút xong những cây kim liền lẻn vào sau bức tường của khu vực giam giữ tù nhân số mười ba. Muốn qua được khu vực này thì cô bắt buộc phải đụng mặt với bốn tên canh gác. Lên cách duy nhất là phải hạ thủ tất cả.
Hết một phút camera theo dõi tự động khôi phục. Bên phía phòng hệ thống camera giám sát nhà tù phát hiện trước cửa tòa nhà giam số mười ba có bốn tên gác cửa bị mất tích, bọn họ liền liên lạc nhưng chỉ thấy âm thanh rè rè phát ra.
Tên quản lý phòng giám sát thấy vậy liền liên lạc qua mic đeo tai:
“Cai ngục, bọn họ bắt đầu hành động rồi”
Bên kia nghe xong, một loạt mệnh lệnh được truyền ra:
” Bắt đầu giám sát, bọn họ chắc chắn có đông người nên buộc phải chú ý. Không được để Hoắc Cẩn Kình và tên đó gặp mặt, tất cả vào vị trí. Một khi Hoắc Cẩn Kình lộ diện thì lập tức phóng tên gây hôn mê rồi thu lưới tóm gọn, nhất định phải đem đến nơi đó “
Ở bên phía kia, Nhập Ảnh mặc dù không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ nhưng thông qua màn hình hiển thị, tất cả những bóng người màu xanh xuất hiện bên trong nhà tù ngày càng đông, bọn họ nhộn nhịp khắp nơi rồi bắt đầu ẩn nấp. Mặt khác ở một góc nào đó trong nhà tù, những bóng người màu xanh khoảng năm mươi người tập trung lại rồi lần lượt biến mất ở góc đó giống lúc Du Mộc trốn dưới gầm xe tải.
Nhập Ảnh liền nhận ra ngay, cậu bé lên tiếng: ” Chị Du Mộc, bọn họ hành động rồi, nhớ cẩn thận “
Du Mộc đoán không sai, từ lúc nhòm bao quát nhà tù Du Mộc chỉ thấy vài tên đi lại, canh gác cực kỳ lỏng lẻo. Cô liền nhận ra ngay đó là một cái bẫy, nhưng Du Mộc đâu dễ sa phải lưới.
Đối phương cũng không hề biết rằng người đột nhập chỉ có Du Mộc, một cô gái chứ chẳng phải một nhóm người hay trong đó có Hoắc Cẩn Kình.
Du Mộc hành động rất nhanh, nhìn như vậy nhưng mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Du Mộc thập thò ở bức tường, thấy có hai tên canh gác ở trên gác mái cao liên tục theo dõi từ bốn phương của nhà tù. Khoảng cách từ Du Mộc tới hai tên đó khá xa nên cô không thể ra tay. Nếu cô ra đó chắc chắn sẽ bị phát hiện, cách duy nhất bây giờ có thể đột nhập vào bên trong là ở sân cỏ phía sau lưng Du Mộc.
” Nhập Ảnh, ở sân cỏ kia có người không ” Du Mộc quay lại tới gần sân cỏ.
” Dạ không “
Du Mộc nghe xong liền chạy ra phía sân cỏ. Chỗ này rộng lớn, lại không có thứ gì để ẩn lấp nên khó để ở đây lâu, phải nhanh chóng luồn được vào tòa nhà giam nào đó.
Dưới chân Du Mộc bỗng có thứ gì đó đang đục, cô ngồi xuống lắng nghe tiếng đục tuy rất nhỏ nhưng cực nhanh. Du Mộc nhanh chóng nhận ra chắc chắn một tù nhân nào đó đang vượt ngục. Cách Du Mộc hơn ba mét có một nắp ống cống, ý nghĩ của cô chính là muốn xuống đó.
Du Mộc đến gần, quan sát nắp cống, những cây đinh lớn để đóng ống cống đã được ai đó tháo ra, nếu là tù nhân thì chắc chắn phải thoát ra bằng lối này, dù là trước khi tới nắp cống bị chặn thì tại sao đinh của nắp cống lại được tháo. Du Mộc phán đoán một lần nữa, chắc chắn đây không phải tù nhân vượt ngục.
Du Mộc khẽ mở nắp cống, cô nhảy xuống dưới rồi từ từ đóng kín lại.
Du Mộc thấy một đoạn ngoành phía trước, cô liền đi theo đường đó, vừa quay người liền bắt gặp một họng súng đen ngòm chĩa vào trán mình. Có vẻ lúc Du Mộc mở nắp cống, dù không phát ra tiếng động nhưng đối phương cũng phát hiện ra, người này thân thủ không tồi.
Đối phương vừa nhìn thì thấy đó là một cô gái, không giống tù nhân nên hạ súng, anh ta không bắn là vì người xuống dưới cống chắc chắn không phải là những tên canh gác nên mới không bóp cò mà chỉ giơ súng phòng thủ. Đối mặt với Du Mộc là một người đàn ông tầm tuổi Thuỵ Nhan, khí chất ngời ngợi, tóc màu trắng và đôi mắt phượng hoàng màu đỏ rực.
Tiếng Nhập Ảnh bỗng vang lên: “Chị! Chị đang ở đâu? Em không thấy được chị”
Hệ thống quản lý tòa nhà thông minh của Nhập Ảnh không thể quay lại được những thứ ở dưới lòng đất như ống cống nên từ lúc Du Mộc xuống dưới, Nhập Ảnh liền bị mất dấu.
” Chị ở dưới ống cống ” Du Mộc nhanh chóng trả lời.
” Nếu chị ở dưới, em sẽ không biết được có những ai đang ở gần chị “
” Đừng lo, chúng ta sẽ giữ liên lạc “
Du Mộc nói xong liền mỉm cười với người đàn ông, anh ta mắt vẫn đăm chiêu, nhìn Du Mộc chằm chằm. Mặc dù không nghe được tiếng nói khác phát ra nhưng thấy Du Mộc nói chuyện nên người đàn ông nhận ra ngay cô có đồng bọn bên ngoài.
Du Mộc nhìn người đàn ông mỉm cười: ” Xin lỗi, tôi cũng muốn dùng đường này “
Bên kia Nhập Ảnh nghe thấy Du Mộc nói chuyện với ai đó liền hỏi: “Chị, có chuyện gì vậy ạ”
” Gặp đồng minh thôi ” Du Mộc thản nhiên trả lời.
Doãn Cung nghe xong liền nhíu mày, hắn hiểu ngay ở chỗ Du Mộc cũng có một tên khác đang đột nhập vào nhà tù. Nhập Ảnh hiểu ra vấn đề nên cũng không hỏi thêm.
Người đàn ông mặt vẫn lạnh lùng, anh ta trầm giọng nói:
” Muốn hợp tác không? “
” Tôi trước giờ chưa từng hợp tác với ai “
Ngoại trừ hợp tác với Nhập Ảnh vì có lý do riêng thì từ trước giờ Du Mộc chưa từng hợp tác với ai. Du Mộc đi cứu người toàn là cô tìm đến bọn họ rồi muốn làm công ăn lương, còn đối phương tìm đến cô và mở lời muốn hợp tác thì chưa bao giờ Du Mộc đồng ý nên lần này Du Mộc cũng từ chối thẳng thừng.
Người đàn ông thấy vậy cũng im lặng, không hợp tác thì thôi. Dù gì cũng chỉ tình cờ gặp nhau.
Du Mộc thấy hứng thú liền hỏi:
” Anh tên gì “. Du Mộc không đồng ý hợp tác như vài giây sau cô hỏi tên anh ta như vậy có nghĩa là Du Mộc đã thay đổi quyết định. Cô đây là lần đầu chấp nhận hợp tác với một người lạ mặt mà không có điều kiện gì.
Đối phương hình như cũng nhận ra Du Mộc ngầm đồng ý liền trả lời: “Quinn”.
Một câu trả lời ngắn gọn nhất mà Du Mộc từng nghe. Chắc người này là người kiệm lời đây mà, có một đồng minh kiệm lời như này không biết nên khóc hay cười.
Du Mộc hỏi tên đối phương, đương nhiên cô cũng phải để lại tên mình: ” Tôi là Du Mộc “.
Người đàn ông tên Quinn không nói gì, chỉ gật đầu. Cuộc trò chuyện của bọn họ đương nhiên đều lọt vào tai của Lục Doãn Cung, Ngục Tửu và Nhập Ảnh.
~Nhạc Tử~