Chương 29
Ba người bọn họ không ngừng theo dõi mọi thứ chuyển động trên màn hình máy tính. Hệ thống quản lý toàn nhà tù BMS (quản lý tòa nhà thông minh). Mọi thứ diễn ra đều rõ ràng, ngóc ngách, bên ngoài và bên trong đều nổi rõ trên màn hình máy tính của Lộ Nhập Ảnh. Những bóng màu xanh mô hình con người liên tục chuyển động bên trong nhà tù. Những thứ to hơn con người mà chuyển động thì nhận dạng là chấm đỏ đang di chuyển.
Cả năm người bọn họ mỗi người đều chuẩn bị riêng cho bản thân một loại vũ khí. Vũ khí của Du Mộc ngoại trừ chiếc vòng cổ ra thì có ba loại khác nhau, trước giờ không bao giờ thiếu cũng không thừa.
Du Mộc rút ra loại vũ khí đầu tiên, hình dạng của nó giống một cái sáo ống tre, thứ đó chỉ dài khoảng mười phân và to bằng ngón tay út.
Thứ đó là một loại vũ khí cực kỳ nguy hiểm mà Du Mộc đã chế tạo riêng cho cô. Du Mộc thổi một cái một thứ cứng như thép chỉ dài khoảng 5cm và nhỏ như kim châm cứu bay ra. Du Mộc thổi vào đâu, chiếc kim liền găm chắc vào đó, vật mềm thì kim sẽ xuyên qua.
Du Mộc vẫn ở bên ngoài hàng rào gai bằng sắt, đối tượng trước mắt Du Mộc là một tên canh gác ở nhà kho dự trữ thức ăn, muốn vào được đó thì Du Mộc bắt buộc phải trừ khử tên đó. Du Mộc đưa đầu ống tre lên nhắm chuẩn giữa trán của tên canh gác, định thổi một hơi thì giọng nói của Nhập Ảnh từ chiếc nhẫn vang lên nghe có chút gấp gáp:
” Chị! Cẩn thận, có một thứ gì đó đang tới gần từ đường rừng”
Trong màn hình hiển thị, vì thứ không phải là con người mà đang chuyển động thì nó chỉ hiển thị là một chấm đỏ đang di chuyển nên Nhập Ảnh không biết cụ thể nó là thứ gì.
Du Mộc nghe xong liền nhanh chóng nấp vào, tên canh gác mà Du Mộc định xử lý may mắn thoát được một mạng, còn sau thì chưa biết. Từ lối nhỏ nhất vào trong rừng có một tiếng động nhỏ vang lên. Du Mộc nhìn kĩ lối đi, đó là một con đường mòn cực nhỏ, có hai vết bánh xe ô tô nổi rõ lên Du Mộc đoán ngay thứ đang tới gần cô là một chiếc xe ô tô.
Khu rừng bên ngoài nhà tù này mặc dù không quá lớn nhưng nhìn vào gần như không thấy ánh sáng hay lối ra vì có quá nhiều cây cổ thụ, cây bạch đàn, cây cao chọc trời và nhiều bụi cỏ um tùm, dây leo xùm xòa. Nhìn vào chỉ thấy một màn tối thui, không thấy được lối đi.
Du Mộc đã đoán đúng, không quá ba phút sau một chiếc xe tải loại nhỏ xuất hiện rồi đi tới gần cổng sắt, thoạt nhìn giống xe tải chở thực phẩm. Tên canh gác bên trong thấy vậy liền ra mở, Du Mộc nhìn tên canh gác và tên tài xế đang trao đổi gì đó, nhân lúc hai tên đó không chú ý cô liền di chuyển nhanh như gió, thoắt cái liền biến mất.
Trên màn hình máy tính, Nhập Ảnh thấy Du Mộc di chuyển tới gần chấm màu đỏ rồi biến mất, cậu bé liền gọi:
” Chị! Chị đang ở đâu? Em không thấy chị “
” Thứ tới gần là một chiếc xe tải chở thực phẩm, chị đang trốn dưới gầm xe của bọn chúng “
Nghe tiếng phát ra từ chiếc nhẫn, Du Mộc liền trả lời, giọng khá nhỏ nhưng đủ để ba người bên Nhập Ảnh nghe thấy.
Nhập Ảnh nghe xong thì hiểu ý của Du Mộc, cô trốn dưới gầm xe, lợi dụng chiếc xe tải đi qua cánh cổng bằng lưới gai rồi vào, kế hoạch này quả nhiên thông minh.
Chiếc nhẫn của Lục Doãn Cung chế tạo có một công dụng vô cùng đặc biệt mà chỉ có hắn mới nghĩ ra. Đó là khi tiếng nói phát ra từ chiếc nhẫn, dù tiếng có to tới đâu thì người bên ngoài cũng không nghe thấy. Chỉ người cầm nó mới nghe được vì hắn đã chế tạo để chiếc nhẫn cảm ứng với da thịt con người.
Vì vậy nên lúc Nhập Ảnh lên tiếng, Du Mộc không lo bị đối phương nghe thấy khi cô đang chạm vào chiếc nhẫn.
Chiếc xe tải vừa nổ máy, Du Mộc nhanh chóng đu người lên thanh sắt tròn ở dưới gầm xe. Cả xe và cả người cô đều đi qua cánh cổng, tiến thẳng vào cửa nhà kho.
Vốn dĩ định đột nhập vào trong từ nhà kho nhưng bên cạnh đó có một lối đi cực nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có thể đi nghiêng người mới len được vào trong.
Du Mộc trước giờ hành động chỉ thích đi vào các lối nhỏ và ngõ cụt nên khi nhìn thấy ngách đó Du Mộc liền chuyển mục tiêu. Cô nhân cơ hội bọn bọ đang chuyển đồ vào bên trong liền lăn ra khỏi gầm xe, nhanh chóng nghiêng người rồi đi len vào ngách nhỏ, động tác không hề thừa, nhanh như một con chuột nhắt. Bên Nhập Ảnh thấy một người chui ra từ chấm đỏ liền biết ngay là Du Mộc đã ra khỏi xe tải.
Du Mộc vào trong ngách, phía trước càng gần tới lối ra, cô liền đưa chiếc nhẫn lên nói:
” Nhập Ảnh, chị đang ở đâu “
Nhập Ảnh nhìn vào màn hình hiển thị, cậu bé phóng to nơi Du Mộc đang đứng ra rồi phân tích.
Không thấy tiếng trả lời, Du Mộc liền thúc giục: ” Nhanh lên “. Vì cô càng dần đàng đi tới lối ra.
Du Mộc lúc nhòm qua ống kính thì cô chỉ bao quát được khu vực bên ngoài, đi qua ngách đó thì là tiến vào trên trong rồi nên Du Mộc không thể biết được phía trước mắt là gì.
Nghe Du Mộc thúc giục, Nhập Ảnh vừa phân tích xong. Lục Doãn Cung nhìn vào màn hình hiển thị không rời mắt, hắn lạnh lùng lên tiếng:
“Ra khỏi chỗ đó sẽ xuất hiện bốn tên canh gác”.
“Nhập Ảnh, e có thể tạm thời làm nhiễu camera ở đó một phút không?”.
“Vâng”.
Du Mộc nghe xong liền khởi động số ở mặt trên của chiếc ống tre, có vẻ đang điều khiển trục. Chờ Nhập Ảnh làm nhiễu camera xong, Du Mộc liền ra khỏi đó, vừa ra khỏi ngách liền đụng mặt bốn tên canh gác, không để chúng kịp thời phản ứng, Du Mộc liền đưa ống lên miệng thổi. Bốn cây kim nhỏ như sợi chỉ liền bay ra đâm thẳng vào giữa trán của bốn tên canh gác. Bọn họ liền gục xuống chết chưa kịp mở miệng, một tiếng động cũng không phát ra.
Du Mộc tới rút bốn cây kim đang găm ở cánh cửa ra nhét lại vào đầu ống tre. Trên trán của bốn tên canh gác đều xuất hiện một lỗ nhỏ như đầu sợi chỉ. Lực của chiếc ống che mà Du Mộc chế tạo cực mạnh, thậm chí sức công phá còn mạnh hơn loại súng ngắn Smith. Tốc độ bắn khá nhanh, các cây kim đều đâm vào giữa trán, xuyên qua não và mặt sau đầu rồi găm thẳng vào cửa phía sau lưng bọn họ.
” Chị Du Mộc đỉnh quá ” màn hình hiển thị của Nhập Ảnh bốn tên canh gác đều gục một lúc khiến cậu bé hưng phấn. Ngục Tửu cũng không tránh khỏi ngạc nhiên vì Du Mộc ra tay rất nhanh gọn lẹ.
Doãn Cung vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, cách hành động của Du Mộc đối với hắn đã quá quen thuộc. Lần đầu thấy thì hắn cũng chưa bao giờ lộ ra cảm xúc ngạc nhiên. Trên gương mặt của hắn chỉ được phép tồn tại hai cảm xúc “lạnh nhạt và tức giận”.