Chương 28

Xuống khỏi máy bay, Hoắc Cẩn Kình đã cho người tới đón sẵn. Nhóm Du Mộc lên xe rồi tới nhà tù Maze.

Đứng cách đó khoảng một cây số, Du Mộc lấy ống nhòm loại nhìn xa và đưa lên nhìn bao quát nhà tù. Nhà tù Maze có hàng rào 4,6m bên cạnh các dãy tường cao 5,5m chăng đầy dây thép gai để chống tù nhân vượt ngục. Tất cả các cửa trong nhà tù Maze làm bằng thép đặc và đều được điều khiển bằng điện.

Du Mộc đây là lần đầu tới nhà tù này, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của bản thân, Du Mộc nhanh chóng ghi nhớ được tất cả khu vực bên ngoài của nhà tù. Nhìn qua cũng thấy đây là một nhà tù kiên cố bậc nhất – nơi giam giữ các nhân vật khét tiếng ở Châu Âu.

Khoảng mười phút sau, Du Mộc hạ ống kính xuống rồi từ từ phân tích từng nơi:

” Ở đây những nơi có thể đột nhập đều giống như đang được đặt bẫy, có vẻ bọn họ biết trước hành động của chúng ta. Chỉ có hai nơi duy nhất có thể đột nhập là khu rừng và cánh đồng kia. Ngục Tửu và Lục đại đế sẽ ở trong rừng chờ tôi ra hiệu thì đến cứu người. Cẩn Kình sẽ ở rìa bờ sông gần nhà tù… nếu thoát được chúng ta có khả năng phải chạy vào rừng và thoát ra bằng đường biển, nếu trốn bằng đường cánh đồng thì rất dễ bị phát hiện. Các anh hiểu chiến lược của tôi chứ? “

Nói xong Du Mộc liền nhìn Lộ Nhập Ảnh, không biết Hoắc Cẩn Kình đứt dây thần kinh nào mà lại cho cả một cậu bé đi cùng, dù là đi cứu bố của cậu bé đi nữa thì cho đi theo cũng chỉ tổ thêm vướng chân.

Du Mộc định hỏi Lộ Nhập Ảnh quay về máy bay chờ bọn họ trở về, nhưng Hoắc Cẩn Kình là người thông minh, để Nhập Ảnh theo tới tận đây thì chắc chắn cậu bé có thể làm được gì đó.

Du Mộc cúi xuống nhìn Lộ Nhập Ảnh rồi hỏi: ” Em có thể làm gì “.

Nhập Ảnh mỉm cười, nụ cười vừa ngây thơ vừa nguy hiểm. Cậu bé thẳng thắn trả lời một câu với gương mặt cực kỳ bình thường: “Em có thể xâm nhập hệ thống camera giám sát và phá hủy thiết bị theo dõi, thiết bị liên lạc, vậy em có thể cùng chị đi không ạ”.

Một câu nói của Nhập Ảnh mà khiến Du Mộc phải suy nghĩ lại về cậu bé, Du Mộc trước giờ chưa từng xâm nhập vào hệ thống camera giám sát, cô chỉ biết phá hủy là cách tốt nhất. Đúng là dù trẻ con cũng không lên coi thường, không biết Nhập Ảnh bị huấn luyện nghiêm khắc tới mức nào mà lại nói ra câu đó với gương mặt vô cảm xúc được.

Sau khi phân xét tình hình xong bọn họ liền về máy bay để chuẩn bị và bàn chiến lược cụ thể hơn. Bay tới Châu Âu từ năm giờ sáng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn nhưng nhóm Du Mộc lại đến tận hai giờ chiều mới bắt đầu hành động.

Trong lúc bàn chiến lược, Ngục Tửu liền đưa cho mỗi người một chiếc nhẫn và hướng dẫn cách sử dụng, ở trên gắn một viên đạn nhỏ của loại súng ngắn. Nhìn bên ngoài thì thấy nó chỉ là một viên đạn nhỏ được gắn trên chiếc nhẫn, nhìn thoạt giống đồ chơi trẻ con. Nhưng nếu để ý kỹ thì nó có một nút xoay nhỏ nhô ra ở đít viên đạn, có vẻ là dùng để thay đổi công dụng.

Lục Doãn Cung là nhà chế tạo những vũ khí chiến đấu loại thường như súng các loại, đạn, dao, kiếm, bom loại nhỏ, cung tên, roi da tạo điện giật loại tra tấn tù nhân, công cụ giam giữ người, còng khóa tay chân, dao găm, kim găm, phi tiêu loại bốn cánh,… Và nhiều loại vũ khí khác.

Tất cả đều là loại tiên tiến nhất và là những loại đặc biệt được chế tạo thêm các công dụng khác nhau.

Công dụng của chiếc nhẫn cũng đều có ích trong chiến đấu, nó chính là một loại vũ khí mà Lục Doãn Cung tự tay chế tạo. Tai nghe hôm trước Ngục Tửu dùng để cho Du Mộc nói chuyện với Doãn Cung và chiếc nhẫn này đều có công dụng gần ngang như nhau. Liên lạc, dò sóng, hay thu âm đều không thành vấn đề.

” Du Mộc! Cô có thể cứu người trong khoảng bao lâu ” Sau khi đã vào vị trí, Hoắc Cẩn Kình liền liên lạc với Du Mộc qua chiếc nhẫn. Nếu biết thời gian cụ thể Du Mộc đưa được người ra ngoài thì Hoắc Cẩn Kình mới dễ dàng đến hỗ trợ Du Mộc.

“Dự kiến khoảng một giờ đồng hồ” Lộ Du Mộc nghe thấy tiếng Hoắc Cẩn Kình phát ra, cô liền trả lời dứt khoát.

Du Mộc trước giờ đi ăn cắp người trong tù như đi chơi, chỉ chưa đến ba mươi phút cô liền có thể đưa được người ra ngoài dễ dàng mà không để lại dấu vết. Không biết là do Du Mộc có năng lực mạnh hay do an ninh nhà tù quá lỏng lẻo.

Lần này Du Mộc nói mất khoảng một tiếng, chắc chắn chưa vào cô cũng đoán được nội tình bên trong. Bình thường Du Mộc đi cứu người, ở bên ngoài canh gác rất nhiều, nghiêm ngặt và cẩn thận lên Du Mộc đột nhập rất khó, ra thì lại dễ dàng. Nhưng ở đây chỉ lác đác vài người, họ canh trừng rất lỏng lẻo, rõ ràng là là đang cố tình để cá cắn câu. Nhìn cái Du Mộc thoạt nhận ra, vào thì dễ nhưng ra thì khó, không trừng bên trong có hàng ngàn cái bẫy đang chờ Du Mộc, vậy nên cô mới xác nhận thời gian cứu người lâu hơn ba mươi phút.

Đối phương hình như đoán được Hoắc Cẩn Kình chắc chắn sẽ đến cứu người nên mới để người bên ngoài cố tình cho kẻ khác đột nhập vào. Du Mộc lần này chắc chắn không thể coi thường mà phải hành động thật sự, không thể hành động giống như “đi cứu người như đi chơi”.

Nếu cô không hết sức cẩn thận thì e là tự rước họa vào thân, cùng lắm là phải bỏ mạng trong đó.

” Chị Du Mộc, em xâm nhập được vào camera của bọn họ rồi ” Nhập Ảnh bỗng lên tiếng. truyen bac chien

Du Mộc lập tức trả lời: “Bọn họ phát hiện ra chưa”

“Dạ chưa, em xâm nhập vào camera quan sát toàn cảnh chứ chưa xâm nhập vào hệ thống an ninh theo dõi trên thiết bị quan sát khác”.

Nếu xâm nhập vào hệ thống rồi làm nhiễu camera chắc chắn kẻ thù sẽ phát hiện, tới lúc đó Du Mộc vừa đột nhập đã thành cá sa phải lưới. Nếu là Nhập Ảnh chắc cậu bé sẽ xâm nhập thẳng vào và làm hỏng hệ thống camera giám sát của đối phương lên Du Mộc đoán ngay đây là ý của Lục Doãn Cung, chỉ xâm nhập thông thường. Cùng theo dõi mọi toàn cảnh nhà tù giống bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không phát hiện ra có người cũng đang quan sát nhà tù.

Một giọng nói trầm trầm tiếp tục phát ra từ trong chiếc nhẫn:

“Cách em khoảng ba mươi mét là một căn phòng nhỏ, hình như là kho dự trữ thức ăn, hãy đột nhập vào đó”.

Du Mộc nhận ra ngay là Lục Doãn Cung, nghe xong cô liền bắt đầu tiến hành đột nhập.

Ở phía bên Lục Doãn Cung, hắn và Lộ Nhập Ảnh, Ngục Tửu đang ở trung tâm giữa rừng và ngồi trên một cái bốt cực lớn, xung quanh có vài tên canh gác tay cầm khẩu súng lục loại lớn, nhưng tất cả đều nằm la liệt dưới chân Doãn Cung với tư tế người ngửa người úp.

Vài tên thì có vài vết tím bầm giống ngón tay ở cổ, mấy tên khác thì đều bị một vật sắc nhọn giống dao cắt ngang cổ, máu chảy khắp nơi thấm sâu vào đất và làm lá cây tẩm máu ướt sẫm, nhìn biết ngay là ai đã ra tay.

Tất cả bọn họ đều là người canh gác của nhà tù, đối phương hình như đoán được Hoắc Cẩn Kình sẽ xâm nhập từ rừng vào nên cho người canh gác ở đó. Tiếc là bọn họ đều không phải đối thủ của Lục Doãn Cung và Ngục Tửu, coi như bọn họ đều chết vô ích.

Dù gì bọn họ cũng chỉ đi làm nhiệm vụ do cấp trên yêu cầu, chỉ cần đánh ngất là được. Đằng này Lục Doãn Cung và Ngục Tửu ra tay cũng ác thật, tự tay đưa họ qua cửa môn quan.

~Nhạc Tử~