Chương 20

Trên máy bay Du Mộc không ngừng nhòm ngó xung quanh, miệng nhai con tôm đang cầm trên tay mà cô với được lúc bị Doãn Cung lôi đi.

Du Mộc tới gần sofa chuẩn bị ngồi, chưa kịp đặt đít xuống thì nghe tiếng Doãn Cung lạnh lùng nhắc nhở: “Đứng lên”. Cô nghe hắn quát thì giật mình đứng phắt dậy theo phản xạ.

Du Mộc nhìn Doãn Cung, ánh mắt khó chịu định hỏi tại sao mỗi mình cô là không được ngồi, thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào người mình Du Mộc liền nhìn theo.

Du Mộc cả người quần áo đều không chỉnh tề, dép thì xỏ chiếc to chiếc bé. Áo còn có vài vết bẩn do con tôm trên tay Du Mộc chạm vào.

Nhìn thấy như vậy Du Mộc mới bất giác ngượng ngùng. Nhìn nơi này của Doãn Cung sạch sẽ như vậy, tay cô vẫn còn cầm con tôm. Nếu như ngồi xuống mà không may chạm linh tinh và làm bẩn thì kiểu gì hắn cũng nổi giận.

Du Mộc đang đứng đờ thì một cô gái đi tới, cảm xúc bình thường, điệu lệnh cung kính trước mặt cô: “Lộ phu nhân, tôi đã chuẩn bị nước xong. Bây giờ cô có thể đi tắm luôn”. Có vẻ lúc cô còn đang bất ngờ của khung cảnh trong máy bay thì Doãn Cung đã sai người đi chuẩn bị.

Du Mộc cười cười nói: “Cảm ơn cô”. Nói xong Du Mộc liền đi thẳng vào nhà tắm, tay đút nốt miếng tôm vào miệng mà ăn ngon lành. Ngục Tửu nhìn thấy liền cạn lời, cô ta dám hành động như vậy trước mặt chủ nhân sao? Ấy vậy mà Lục Doãn Cung lại không có chút tức giận nào, đúng như Thuỵ Nhan nói, hắn ta thay đổi nhiều quá rồi.

Bay được khoảng hai tiếng rưỡi, máy bay liền hạ cánh ở một sân bay quốc tế Paris Charles de Gaulle của Pháp.

Cô và hắn cùng xuống bên dưới, Du Mộc cảm thấy đau nhức hết một bên vai. Hai tiếng rưỡi ở trên máy bay đó gắn đều gục đầu dựa vào vai Du Mộc ngủ ngon lành khiến cô không thể nhúc nhích, không dám cử động mà chỉ ngồi im cho hắn dựa. Dù sao hai ngày qua hắn cũng bỏ giấc vì cô, nên Du Mộc đành chịu đựng để hắn tựa vào bả vai mk mà ngủ.

Bước ra ngoài, mọi thứ giống như lễ hội, người nước ngoài ở khắp mọi nơi, cực kỳ đông đúc và nhộn nhịp. Nhìn thấy cảnh này trong đầu Du Mộc liền hiện lên một suy nghĩ. Nếu cô trà trộn vào một trong số bọn họ thì liệu cô có thể trốn thoát được Doãn Cung không.

Doãn Cung cứ như đọc được suy nghĩ của Du Mộc, cô vừa nghĩ xong thì cảm thấy lạnh sống lưng. Quay ra liền đụng trúng ánh mắt đỏ rực lửa của Doãn Cung, hắn trừng mắt nhìn cô, gương mặt lạnh lùng như đang cảnh cáo Du Mộc. Đúng là không thể thoát khỏi tầm mắt của hắn được.

Bên ngoài máy bay của Doãn Cung, có hai chiếc siêu xe đỗ cách đó không xa. Một chiếc là Bugatti La Voiture Noire, chiếc còn lại là Rolls-Royce Sweptail. Hai chiếc xe sang trọng nổi bật nhất ở sân bay quốc tế đã gây sự chú ý của rất nhiều người. Thấy Doãn Cung bước ra ngoài, hai người đàn ông đang đứng cạnh xe Rolls-Royce liền bước tới đưa tay ra chào hỏi.

Du Mộc bấy giờ mới để ý, người đàn ông đang bắt tay với Doãn Cung trông cực kỳ thu hút, mái tóc đen trẻ hai với sống mũi cao giống y Doãn Cung. Đôi mắt cũng có màu đen như than, nhìn vào giống như một hố đen ngòm đang sắp hút hồn người khác. Gương mặt góc cạnh rất đẹp trai khiến Du Mộc không khỏi đứng hình vài giây. Người đó khí chất cũng khá kiêu ngạo, hắn mặc bộ quân phục thiếu soái, nhìn chung chung thì có vẻ ngang bằng tuổi Lục Doãn Cung. Dáng dấp cũng cao ngang ngang Doãn Cung mặc dù Doãn Cung có vẻ cao hơn vài xăng-ti.

Họ chào hỏi với nhau bằng tiếng Pháp. Du Mộc đương nhiên nghe hiểu vì cô cũng thông thạo thứ tiếng đó. Có vẻ người đàn ông kia gốc là ở nước Pháp.

Người đàn ông đó liếc mắt nhìn Du Mộc rồi nhíu mày, ánh mắt hiếu kỳ. Cô đáp lại bằng gương mặt tỏ vẻ không thoải mái. Du Mộc chỉ làm việc mình thích nên cô không cần câu lệ, giả vờ cười nói hay chào hỏi gì đó.

Xong màn chào hỏi thì Du Mộc bị Lục Doãn Cung kéo đi lên xe như một con thú cưng. Hai xe bắt đầu xuất phát.

Khoảng ba mươi phút sau, hai chiếc xe dừng lại ở trước một lâu đài lớn, tên của nó là Fontainebleau. Người dẫn đầu là tên đàn ông lạ mặt và thuộc hạ của hắn, ngay sau đó là Lục Doãn Cung, Lộ Du Mộc, Thuỵ Nhan, Lập Chiêu, và Ngục Tửu đi ngay phía sau.

Lối vào ở giữa có hai hàng vệ sĩ đang đứng nghiêm chỉnh, mỗi bên khoảng hai mươi người đứng dàn hàng trải dài tới tận cửa chính. Người đàn ông kia đi tới đâu là họ cúi đầu cung kính tới đó.

Vào trong lâu đài, Doãn Cung và Du Mộc được người đàn ông mời tới phòng tiếp khách. Trà thơm ngon thượng hạng và đồ ăn nhẹ cũng mau chóng được đưa lên.

Doãn Cung dáng ngồi cực bá đạo, hắn thả người ra sau dựa lưng vào sofa, một chân gác sang bên, hai bàn tay đan vào nhau rồi để lên đầu gối. Gương mặt không thể lạnh lùng hơn nữa.

Tên đàn ông kia cũng ngồi tương tự Doãn Cung. Du Mộc bị Doãn Cung ép ngồi gần ngay hắn. Lập Chiêu, Thuỵ Nhan và Ngục Tửu đều đứng nghiêm túc sau lưng Doãn Cung.

Du Mộc chỉ mải ngắm nghía mọi thứ trong lâu đài, cô không để ý đến cuộc trò chuyện của hai tên đó. Vì có chú tâm nghe cũng không để làm gì.

Bỗng Du Mộc bất giác ngước lên trên lầu, một cậu bé cứ thập thò ở đầu bậc thang, cảm giác đứa trẻ đang nhìn chăm chú vào mình. Du Mộc liền không nói gì mà đi thẳng tới cầu thang đó.

Doãn Cung thấy vậy liền nhíu mày, hắn trừng mắt nhìn Du Mộc, Du Mộc cảm giác cái chết đang tới gần liền quay đầu lại nhìn, tia tà khí trong mắt hắn cực kì sắc bén như lưỡi sao muốn cưa đứt đôi chân của Du Mộc. Hắn bây giờ trông cực kỳ phẫn nộ.

Du Mộc thấy vậy liền cười cười. Hắn tức giận cũng phải thôi, cô vì thấy đứa trẻ thập thò trên kia lên chẳng biết từ bao giờ chân mình tự bước đi như muốn đi theo đứa trẻ đó mà không mở miệng hỏi Doãn Cung câu nào, đương nhiên hắn sẽ nghĩ cô giả vờ đi đây đó rồi bỏ trốn rồi.

Du Mộc nhìn người đàn ông kia, thấy hắn nhìn lại, cô liền chỉ tay lên phía trên rồi nói: “Tôi có thể đi tham quan được không?” (Tiếng Pháp).

“Cứ tự nhiên” ( Tiếng Pháp), tên đàn ông đó mỉm cười rồi đồng ý.

Thấy hắn đồng ý Du Mộc liền đi lên trên, mặc kệ Lục Doãn Cung đang tức giận.