Chương 199
Anh không những không trả lời, trái lại cánh tay còn gia tăng thêm lực, ấn mạnh bả vai Tôn Bách Thần xuống giường. A Nguyên đứng ở một bên nín thở, bàn tay linh hoạt rà soát khuỷu tay hắn, tìm đúng vị trí tĩnh mạch, động tác không chút dư thừa đem kim tiêm cắm vào.
Tôn Bách Thần gồng mình phản kháng, hàm răng nghiến ken két lộ rõ sự tức giận. Chờ khi A Nguyên vừa rút ống tiêm ra, Vương Phong lập tức buông tay, để hắn được tự do vùng vẫy.
“Các người đang muốn bày trò trò gì thế? A Nguyên, cậu vừa tiêm vào người tôi thứ gì hả?”
Tôn Bách Thần bật người ngồi dậy, bàn tay sờ lên vết tiêm còn hơi tê cứng, đang chảy ra chút máu đỏ. Mặc cho ánh nhìn đầy căm phẫn từ hắn, hai người kia vẫn không đáp lại.
Vì chỉ ngay giây sau đó, hắn đã rơi vào trạng thái mất đi ý thức, hoàn toàn gục xuống giường.
“Muốn tốt cho cậu thôi.” Vương Phong lúc này mới dám thở mạnh.
A Nguyên chỉnh lại tư thế nằm cho Tôn Bách Thần, còn kéo chăn lên đắp cho hắn. Vương Phong không tốt bụng như thế, anh cúi xuống nhặt ổ khóa nối liền với xích sắt trên sàn, một đầu luồn vào cổ chân Tôn Bách Thần, đầu còn lại cố định vào chân giường.
“Ổn rồi.” Vương Phong nhún vai, đắc ý nhìn tên đàn ông đang nằm trên giường, tặc nhẹ lưỡi.
A Nguyên cảm thấy có chút áy náy, như thể cậu ta đang phản bội lại Tôn Bách Thần vậy. Vương Phong nhìn ra điệu bộ ngập ngừng kia, liền huých nhẹ vào khuỷu tay của cậu ta một cái, nói:
“Là cậu đang cứu mạng hắn đó. Mà này, thuốc kia có an toàn không? Cậu đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”.
A Nguyên nhún nhẹ vai, biểu tình bản thân cũng không rõ. Tuy rằng cậu ta đã điều chỉnh lượng thuốc cho phù hợp, nhưng mấy chuyện may rủi, ai đoán. trước được.
Vương Phong thấy thế thì thở dài, mất một lúc lâu nhìn Tôn Bách Thần nằm trên giường, không khác gì như đang ngủ say, anh mới thả lỏng hơn chút.
Kim đồng hồ đã chỉ đến ba rưỡi sáng, bọn họ xuống phòng khách bàn bạc kế hoạch thêm một lần nữa.
Sáu giờ sáng nay, hai người phải xuất phát đến bến cảng phía Tây. Lúc đến nơi, chờ khi hàng hóa trong nhà kho gần cảng biển được xếp lên tàu, đảm bảo sự xuất hiện của ông trùm buôn vũ khí và Tôn Ninh Ninh, Vương Phong sẽ gọi điện thoại nhờ sự chi viện của cảnh sát, một mẻ bắt gọn bọn người kia.
“Này, người của chúng ta có tổng cộng là bao nhiêu?”
“Ừm, tôi với anh, cộng thêm bốn tên đàn em khác, cả thảy là sáu người.”
“Vậy còn phía bọn chúng, cậu có biết khoảng bao nhiêu tên không?”
“Theo tin tức thăm dò được thì khoảng chừng ba mươi tên!”
Vương Phong bóp nhẹ trán, thầm ngưỡng mộ tinh thần quả cảm của những con người kia. Mẹ kiếp, so sánh sơ về lực lượng đã thấy sức mạnh chênh lệch cỡ nào rồi.
Cũng may chỉ là cầm chân, chứ như mục đích ban đầu của Tôn Bách Thần. Chưa biết có giết được Tôn Ninh Ninh không, nhưng hắn chết cái chắc!
A Nguyên hiểu rõ Vương Phong đang nghĩ gì. Bản thân cậu ta cũng muốn sắp xếp thêm nhiều người, đảm bảo sự an toàn cho anh em, nhưng sợ đưa nhiều người lạ sẽ làm bọn chúng chú ý, như thể càng dễ làm lộ kế hoạch.
Sắp đến giờ bọn họ phải lên đường, hai người họ tranh thủ thay đồ, khoác lên mình vẻ ngoài có phần bụi bặm để trông giống mấy kẻ giao du với giang hồ thứ thiệt. A Nguyên trang bị súng ngắn, giấu sau lớp quần ở bắp chân, rồi nhìn qua Vương Phong đang đứng tần ngần cầm khẩu súng mà cậu ta đưa cho, chau mày khó hiểu.
“Đừng nói anh hối hận rồi đấy nhé?”
“Khỉ khô! Tôi quên nói với cậu tôi không biết dùng súng. Mang theo bên mình chỉ tổ thêm nguy hiểm”