Chương 13

Mười ngày sau.

Thời gian trôi đúng là nhanh thật, cứ như một cơn gió, chỉ mới chớp mắt mà Lộ Du Mộc đã bị Lục Doãn Cung nhốt ở đây tới ngày thứ mười. Bị nhốt như một tù nhân nên Du Mộc thậm chí còn không biết bản thân đã ở đây bao nhiêu ngày. Ngày nào cô cũng chỉ sống trong mông lung, còn Doãn Cung thì lại không hề đoái hoài đến.

Trong mười ngày vừa rồi, Du Mộc đều không có động tĩnh gì, cũng chẳng có hành động gì giống như đang lên kế hoạch bỏ trốn cả. Nói chính xác hơn thì Du Mộc không có cơ hội thăm dò mọi thứ xung quanh để lên kế hoạch vì Lục Doãn Cung cả ngày đều ở cạnh Du Mộc 23/24 giờ.

Hắn chỉ dành một tiếng để làm một số việc cá nhân, thời gian còn lại thì luôn tự mình canh chừng Du Mộc. Đến giờ ăn thì tự khắc có kẻ hầu mang đồ ăn tới, công việc thì đều giao cho Thuỵ Nhan và Ngục Tửu xử lý, những việc quan trọng cần hắn ra mặt thì cũng chỉ liên lạc qua máy tính. Căn bản Du Mộc lúc nào cũng trong tầm mắt của hắn. Nhưng cô đương nhiên vẫn nuôi ý định bỏ trốn.

Chẳng nhẽ tên Lục Doãn Cung đó định dùng cả đời để canh chừng và giam giữ Du Mộc như này. Chẳng biết hắn đang tính toán cái gì mà đã mười ngày rồi hắn chẳng đụng chạm vào Du Mộc, ngoại trừ lúc nào đi ngủ hắn cũng nằm trên giường của Du Mộc, ngủ cùng cô. Sáng ra cũng chẳng biết từ bao giờ mà Du Mộc đã gối đầu lên tay hắn, còn hắn thì ôm lấy eo cô, giống như một cặp vợ chồng.

Du Mộc rất nhiều lần phản kháng nhưng hắn đều tỏ vẻ không quan tâm mà chỉ dùng bạo lực cưỡng ép cô làm theo ý hắn. Đúng là hết nói nổi.

Cái quan trọng là, chiếc còng chân mở bằng vân tay của Du Mộc cũng được đổi sang loại thường. Du Mộc lúc nào chẳng phải kè kè bên cạnh Lục Doãn Cung, đâu thể chạy trốn được, nên chiếc còng vân tay vân chân gì đó có cũng như không, đều vô dụng.

Bây giờ là tầm 9 giờ sáng.

Du Mộc ngồi một mình trên giường, mắt hướng về phía cửa sổ ngắm khung cảnh mây mù trên trời cao.

Du Mộc ngồi yên lặng như một pho tượng, bỗng tiếng chuông điện thoại của Doãn Cung vang lên khiến Du Mộc giật mình. Du Mộc quay ra nhìn liền đụng phải ánh mắt của hắn. Ánh mắt vẫn lạnh lùng như ngày nào, gương mặt không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào.

Hắn vừa nhìn Du Mộc vừa nghe máy, chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà cô chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, gương mặt vô cùng tức giận, sát khí lan toả đậm đặc, có vẻ cuộc gọi đó khá quan trọng. Sau đó thì chỉ nghe tiếng hắn ừ, ờ. Vô cùng lạnh nhạt.

Hắn vừa tắt máy xong thì liền cầm theo điện thoại đi ra ngoài, Du Mộc thấy vậy chỉ thở dài. Chẳng biết lần này Lục Doãn Cung lại ra ngoài được bao nhiêu phút, năm phút, mười phút, hay nhiều hơn một chút. Kiểu gì chưa đến nửa tiếng hắn chẳng quay lại, thôi thì nằm xuống chợp mắt một lát cho đỡ mệt.

Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng,… rồi tới năm tiếng…

Và cuối cùng là một giờ đêm.

Từ lúc 9 giờ sáng, hắn nghe điện thoại xong liền đi ra ngoài và không thấy quay trở lại nữa.

Có vẻ mấy câu nói lúc chiều Du Mộc vô tình nghe được từ hai tên thuộc hạ của Doãn Cung đều là thật. Họ nói rằng hôm nay Lục Doãn Cung sẽ xuất phát tới vùng biển Caribe ở khu vực Châu Mỹ vì có cuộc nổi loạn cần Doãn Cung phải ra mắt mới chấm dứt được. Phải mất tầm hai ngày mới về.

Sau khi nghe được tin đó thì Du Mộc vui hơn bao giờ hết, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm khi sắp thoát khỏi nơi này.

Bây giờ là nửa đêm nên trong căn phòng của Du Mộc tối đen như mực, một phần là do cô không bật bóng ngủ. Chân của Du Mộc vẫn đang bị dây xích cột chặt, cổ chân một vòng hằn đỏ ửng.

Du Mộc ngồi thu mình vào một góc giường, cô áp hai chân trước ngực rồi vòng tay ôm lấy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhỏ bé.

Cả căn phòng bao trùm một màn đêm đen tối, vì tòa lâu đài nằm trên đỉnh núi, xung quanh thì cây cối cao chọc trời lại um tùm lên quang cảnh bên ngoài rất âm u. Chỉ có ánh trăng soi ngoài cửa sổ. Bên ngoài bây giờ đã là một giờ đêm nên rất yên tĩnh, không có lấy một tiếng động.

Du Mộc nhìn vào cổ chân đang bị còng chặt, cô nở nụ cười gian xảo rồi lẩm bẩm:

” Đã mấy ngày rồi nhỉ? Tầm năm ngày…không! Phải tầm mười ngày rồi. Đến lúc thoát khỏi nơi này rồi “

Nói rồi, Du Mộc đưa tay lên ngực, cô thò tay vào trong cầm ra một cái vòng cổ nhỏ, mặt dây chuyền là tre và lúa được làm bằng bạc, hai đốt tre một đầu tròn một đầu nhọn và ngọn lúa quấn quanh.

Du mộc ấn lên một hạt thóc nhỏ, chiếc vòng cổ liền rung nhẹ rồi từ trong một ống tre thò ra một đoạn sắt dài khoảng ba xăng-ti nhỏ xíu như đầu kim. Thứ đó là tự tay Du Mộc thiết kế làm vũ khí cho riêng mình, nó chỉ ngắn tầm năm xăng-ti và to bằng ngón tay út.

Du Mộc loay hoay lần mò ở còng chân một hồi, chỉ vài giây sau tiếng cạch vang lên. Còng chân của Du Mộc được tháo ra chỉ mới một cái vũ khí bé tí teo. Nếu là còng chân mở khóa cầu kỳ như cái đầu của mười ngày trước thì Du Mộc đã không thể nào mở được, vì nếu Du Mộc cố mở thì nó sẽ báo hiệu vào chiếc đồng hồ ttên tay của Lục Doãn Cung. May mắn là hắn luôn ở cạnh cô lên đã đổi sang loại còng thường, vì vậy Du Mộc mới dễ dàng tháo ra như vậy.

Thay vì ôm cổ chân suýt xoa vì đau thì Du Mộc nhanh chóng xuống giường, động tác cực nhanh nhưng lại không hề phát ra tiếng động, trông rất thuần phục.

Đêm nay là đêm mà cô nhất định phải hành động, trốn khỏi “nhà tù” này, dù không bị tra tấn hành hạ, ngược lại hắn đãi ngộ cũng rất tốt. Nhưng bị nhốt mãi trên giường, không thể đi lại. Như vậy khác nào nhà tù! Du Mộc là người đặc biệt yêu thích tự do, cô không chịu được bị giam giữ như vậy.

Đó quả thực là cơ hội ngàn năm có một không hai đối với Du Mộc, cô đã bị giam cầm ở tòa lâu đài này những mười ngày dưới tai mắt của Lục Doãn Cung, đến cả cái chớp mắt hắn cũng không bỏ qua. Cơ hội tốt như vậy, sao Du Mộc có thể bỏ lỡ.

Lần này hắn ta đi khỏi đây, lại còn đi lâu như vậy. Cơ hội trốn thoát ra khỏi đây của Du Mộc càng cao, phải nói là 90/100%.

Du Mộc nhón nhén lần mò dưới ánh sáng của trăng mà đi gần tới cửa, chuẩn bị đưa tay để mở cửa thì cánh cửa tự bật mạnh và mở toang ra, Du Mộc cũng vì thế mà giật mình nép sau cánh cửa không dám phát ra tiếng động. May mà cô phản ứng nhanh nên lùi ra sau ngay. Tim cô đập thình thịch, nghe tiếng tim đập khá to, Du Mộc cố bình tĩnh lại để ổn định nhịp tim.

~Nhạc Tử~