Chương 12
Lục Doãn Cung đến bên cạnh Du Mộc, hắn nhấc chân cô lên, xoay xoay cái còng chân rồi ấn vào mấy cái nút mã số, bước ấn vào nút mã số Du Mộc không thể thấy được hắn ấn những số nào, thậm chí cũng không đoán được cử động vì thao tác của hắn rất nhanh.
Một lát sau, một loạt dãy số hiển thị trên chiếc đồng hồ thông minh đang đeo trên tay hắn. Doãn Cung ấn ba nút liền có một tiếng nói trong đồng hồ vang lên “Xác nhận vân tay”. Tiếng nói đó vừa dứt thì hắn liền đặt ngón tay cái lên, vừa bỏ tay ra tiếng nói vừa rồi lại tiếp tục vang lên “Xác nhận thành công, xin cảm ơn!”. Bấy giờ tiếng kêu “cạch” ở còng chân vang lên rồi mới mở được ra. Đúng là thứ đồ cầu kỳ.
Lục Doãn Cung là một kẻ nguy hiểm sống ngoài vòng pháp luật và cả trong vòng pháp luật. Hắn hiểu rõ việc mà Du Mộc làm trong thế giới ngầm là gì, việc cô làm luôn đi kèm với phá khoá. Du Mộc cũng được coi là chuyên gia phá khoá.
Trùng hợp là Lục Doãn Cung là người chế tạo ra vũ khí dùng để tra tấn tù nhân, đại loại những vũ khí như súng, dao,… ngoài ra còn chế tạo các vũ khí trong chiến đấu. Ngoại trừ vũ khí đó thì hắn còn chế tạo cả những thứ để khống chế người, ví dụ như còng tay, còng chân. Hắn rất giỏi trong việc chế tạo ra những thứ cực kỳ nguy hiểm nhưng rất có ích.
Du Mộc giỏi phá khoá, nên Lục Doãn Cung chế tạo ra một loại khoá đặc biệt này, có vẻ để dành riêng cho Du Mộc. Loại khoá này muốn mở được bắt buộc phải có vân tay của người chế tạo, đã vậy mã số lại còn liên kết với đồng hồ, đồng hồ thì lại ở trên tay của Lục Doãn Cung. Du Mộc căn bản là không có cách nào để phá khoá hay mở khoá, nghề này của cô đúng là vô dụng với những thứ hắn sáng tạo. Để có thể giam giữ được Du Mộc, Doãn Cung đã không tốn công vô ích.
Chân của Du Mộc vừa được đổi thành chiếc còng có dây xích dài, cô liền thoải mái đi tại rồi tới gần cửa sổ.
Vừa bước tới nơi Du Mộc liền sững người, miệng không thốt thành lời, cô đứng hình một lúc, trông cứ như một pho tượng. Rốt cuộc thứ gì lọt vào mắt Du Mộc mà lại khiến cô có biểu cảm như vậy.
Đến gần thì thấy bên ngoài cửa sổ đúng là một quang cảnh đẹp đến khó tả, nhưng thứ khiến Du Mộc chú ý lại chính là cái quang cảnh này chứ không phải cái đẹp của nó.
Chỉ cần nhìn qua quang cảnh bên ngoài, và nhìn lại mọi thứ trong phòng, Du Mộc biết ngay bản thân đang ở trong một tòa lâu đài tráng lệ giữa biển mây.
Đây là lần thứ hai cô đến nơi này, lần đầu tiên Du Mộc gặp Ngục Tửu cũng chính là ở nơi này. Năm đó người đưa cô tới đây là Lục Doãn Cung, bây giờ người nhốt cô ở đây cũng là Lục Doãn Cung. Đúng là một sự trùng hợp khó tin.
Hohenzollern là một tòa lâu đài ở Đức, nó nằm trên một ngọn núi hình nón có độ cao 855m. Mây thường xuyên bao quanh nó lên ở đó luôn tạo một cảnh tượng rất sinh động. Nhìn từ xa thì Hohenzollern rõ ràng rất giống một cung điện trên thiên đường. Ở sảnh cực kỳ rộng lớn, trần và tất cả cột, tường đều được làm từ mạ vàng, sàn khảm gỗ. Đứng ở phòng cao nhất của lâu đài mà Du Mộc đang bị giam giữ có thể nhìn thấy được cả một khoảng đất nước rộng lớn và nhỏ xíu xung quanh, cảm giác này cứ như Du Mộc đang ở trên máy bay.
Không ngờ để Du Mộc không thể chạy trốn, Doãn Cung lại làm tới bước này. Nghĩ đến hắn Du Mộc liền quay ra nhìn, không biết từ bao giờ hắn lại đã ngồi trình ình trên giường mà ấn máy tính. Đôi mắt khá chú tâm. Du Mộc không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn.
Cảm thấy Du Mộc đang nhìn mình, Doãn Cung không ngẩng đầu mà nói:
” Cô có vẻ thong thả quá nhỉ? Đang lên kế hoạch bỏ trốn sao? Hay cô vẫn chưa nhận ra bản thân mình đang ở trong hoàn cảnh nào “.
Lộ Du Mộc nghe xong không khỏi buồn cười, cô nhếch môi cười trả lời:
” Lục Doãn Cung, không nhẽ bây giờ tôi phải tỏ ra sợ hãi, hay phải cầu xin anh tha thứ và thả tôi ra cho đúng kịch bản à? Nếu tôi làm thế liệu anh có mềm lòng mà tháo chiếc còng chân này ra rồi thả tôi đi không? “.
Nghe Du Mộc nói vậy, Doãn Cung bất giác nhíu mày rồi cảnh cáo: ” Lộ Du Mộc, tốt nhất cô đừng giở trò. Nếu không tôi đảm bảo hậu quả cô gánh sẽ không tưởng tượng nổi đâu “
Du Mộc nghe xong liền tức giận, cô bất giác nói ” Lục Doãn Cung. Anh đang giam giữ người bất hợp pháp đấy “.
Du Mộc vừa dứt lời, Lục Doãn Cung không nói gì nhưng nhìn cái là biết hắn đang tức giận, gương mặt lạnh như băng tới mức không thể lạnh hơn. Hắn trừng mắt nhìn Du Mộc.
Du Mộc biết hắn đang tức giận lên cũng im lặng, chọc vào ổ kiến lửa này chẳng có kết quả tốt lành nào. Hiện tại vẫn là lên tìm cách làm sao để tháo được chiếc còng chân này và chạy thoát.
Nếu cứ tình trạng này kéo dài thì Du Mộc chắc chắn không làm được gì. Kiểu này lại phải lên kế hoạch tỉ mỉ thì mới có thể bỏ trốn.
~Nhạc Tử~