Chương 114
“Anh…” Gương mặt Hàn Khiết Tình toát lên một vẻ sững sờ và kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình, nhưng sau vài giây cô liền lấy lại sự trầm tĩnh như thường, lạnh nhạt cất tiếng: “Anh đến đây làm gì?”
Gương mặt người đàn ông bây giờ đang chìm trong nửa sáng nửa tối càng toát lên sự bí ẩn và ghê sợ, trên người là bộ Âu phục sang trọng màu đen từ đầu đến chân, lúc này hắn vừa cao quý vừa lịch lãm, nhưng khí thế lạnh lẽo xung quanh lại khiến người ta bất giác phải rùng mình.
“Thăm em.” Khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười nhẹ nhàng như có như không mà thâm trầm cất giọng.
Thái độ khác thường của hắn khiến Hàn Khiết Tình khẽ chau mày, cô đứng chặn trước cửa không đề hắn đi vào, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt vô cùng hờ hững: “Không cần anh bận tâm đến tôi, sống chết ra sao cũng chẳng liên quan đến anh.”
Nụ cười nhạt trên môi Lục Sát càng đận, đôi mắt thâm thúy của hắn lúc này được bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo. Hắn chẹo miệng mà thản nhiên cất giọng, thanh âm lại mang theo sự châm biếm cùng giễu cợt: “Không cần anh bận tâm? Vậy thì cần người đàn ông khác bận tâm à?”
“Như vậy thì sao, liên quan đến anh? Lục Sát, người nào bận tâm đến tôi là việc của tôi, không có bất cứ quan hệ gì với anh.” Đối diện với sự châm chọc của hắn, trong lòng Hàn Khiết Tình tuy có vẻ ngờ ngợi nhưng cô không hề nhân nhượng mà lạnh giọng đáp, ánh mắt trầm lặng khiến người ta không thể nhìn thấu nội tâm.
“Là người nào lại bận tâm quá mức với em vậy?” Lục Sát ngẩng mắt chăm chú nhìn cô bằng sự thâm hiểm, sau đó khóe môi hắn nhếch lên thành nụ cười lạnh, thản nhiên nói: “Đông Phương Ngạn?”
Cái tên vừa thốt ra khiến sống lưng Hàn Khiết Tình cứng đờ, đến cả hai vai cô cũng chợt run rẩy, ánh mắt sững sờ như dừng chớp mà ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt mình bằng sự căng thẳng.
Đối diện với biểu hiện đó của cô, bàn tay Lục Sát siết chặt lại thành nắm đấm. Quả nhiên cái tên người đàn ông này thật sự có ảnh hưởng đến cô!
Có trời mới biết suốt một tháng nay dưỡng bệnh hắn nhớ cô đến mức nào, nhưng ngày ngày cầm những sấp ảnh mà Duật Ấn đã sai người theo dõi chụp lại đem về cho hắn xem, nhìn những tấm ảnh đó hắn thực sự rất muốn giết người. Mỗi ngày Đông Phương Ngạn đều cùng Hàn Khiết Tình và Khiết Khiết vui chơi vui vẻ, ba người trong ảnh đứng cạnh vào nhau như một gia đình thực thụ. Lục Sát càng nhìn nụ cười rạng rỡ tươi như ánh mặt trời của cô khi đứng cạnh người đàn ông đó khiến Lục Sát không thể kìm chế được sự tức giận của mình, nụ cười đó đã bốn năm trôi qua của cô chưa từng nở với hắn. Vậy mà bây giờ cô lại vui vẻ như thế và cười tươi rói khi ở bên cạnh Đông Phương Ngạn. Mỗi tấm ảnh đó đều bị vò nát và nhăn nhó sau đó thành đám giấy vụn như phế liệu trên tay hắn.
Một kí ức của một tháng trước đó vọng về trong đại não của Lục Sát. Ngày hắn cho Duật Ấn điều tra về người đàn ông bí mật bên cạnh Hàn Khiết Tình thì khi cầm tài liệu trên tay hắn đã có chút nghi hoặc, cho nên muốn đích thân đến tìm anh ta để hỏi rõ ràng mọi chuyện. Ngay sau đó lại nhận được tin Đông Phương Ngạn đến một nhà hàng ăn cơm, Lục Sát không nghe theo lời của bác sĩ mà tự ý rời khỏi bệnh viện đứng ở nhà hàng đó. Để rồi…
Chính mắt hắn bắt gặp cảnh tượng như đâm nát trái tim hắn, người con gái hắn yêu đang ôm chặt lấy một người đàn ông mà áp mặt vào lồng ngực của anh ta rồi cất lên từng tiếng nghẹn ngào. Còn người đàn ông đó cũng dùng hai cánh tay mình siết chặt cô gái vào lòng mà an ủi vỗ về, thả vụn những nụ hôn lên đỉnh điểm của cô. Đều là đàn ông với nhau nên qua ánh mắt đó của anh ta Lục Sát có thể nhìn thấy rõ một tình cảm sâu đậm được giấu kín trong đáy mắt dành cho cô gái.
Có trời mới biết khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Hàn Khiết Tình trái tim Lục Sát đau đến mức nào, nhưng hắn càng đau hơn khi nhìn thấy cô đang ôm lấy người đàn ông kia chính là Đông Phương Ngạn mà khóc nức nở, cả người hắn như bị ai đó đâm từng nhát. Lúc đó Lục Sát thật sự muốn đi ra bên ngoài để kéo cô về lòng mình, nhưng hắn nhẫn nhịn, hắn không muốn cô hận hắn thêm nữa. Hắn thà rằng cắn chặt răng để ngăn lại cơn đau xé lòng mà đứng yên một chỗ ở trong góc tối không ai để ý đến, lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.
“Tình Tình, anh hỏi em một chuyện. Khiết Khiết… là con gái của ai?” Thanh âm lạnh lẽo như từ cõi âm ty của Lục Sát vọng về trong bầu không khí căng thẳng này khiến người nghe phải rùng mình một cái.
Toàn thân Hàn Khiết Tình như bị dội một gáo nước lạnh, cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt mình bằng sự kinh ngạc, sau đó cụp mắt né tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, hờ hững lên tiếng: “Không liên quan đến anh, con bé là con gái tôi, không là con gái của ai cả.”
Sự né tránh của cô khiến đôi đồng từ đen nhánh của Lục Sát dần tối xuống, hắn lạnh lùng cười khẽ một tiếng, giọng điệu vừa giễu cợt châm chọc lại vừa tàn nhẫn: “Hay nó là con gái của Đông Phương Ngạn?”
Nếu như hắn có thể lấy được nhóm máu của Đông Phương Ngạn để làm xét nghiệm thì hắn đã không hỏi Hàn Khiết Tình, nhưng thật ra cái cớ đến đây cũng chẳng phải vì chuyện đó, mà là vì hắn không thể đè nén sự nhớ nhung dành cho cô nữa.
Đôi mắt trầm lặng của Hàn Khiết Tình dâng lên một tầng sóng ảm đạm, nhưng vẻ kinh ngạc và sững sờ đều bị cô giấu đi lập tức. Cố duy trì cảm xúc thật bình thản với người đàn ông, không để hắn phát hiện ra điểm lạ nào mà thản nhiên ngẩng mắt nhìn Lục Sát bằng sự hờ hững, giọng nói trong trẻo nhưng lại hết sức lạnh lùng cất lên đáp: “Khiết Khiết là con gái của tôi với ai không quan trọng, tóm lại nó có thể là con gái của bất cứ ai nhưng tuyệt đối không phải là con gái của anh!”
Từ đôi mắt thâm thúy của Lục Sát đáng bao phủ bởi một tầng giá lạnh, hai bàn tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm khiến gân xanh đều nổi cả lên, hắn không hề tức giận mà chỉ nhẹ nhàng cười, nụ cười vừa chua chát vừa đau đớn nhưng lại mang theo sự tàn nhẫn kinh người: “Vậy sao, nhưng anh lại muốn nó trở thành con gái anh…”
Nhìn thấy sắc mặt Hàn Khiết Tình thay đổi và đôi mắt cô nổi lên một tầng né tránh, Lục Sát có một cảm nhận rằng suy đi của hắn là đúng. Khiết Khiết… có khi thật sự là con gái của cô với Đông Phương Ngạn…
Cô đã có con với một người đàn ông khác mà không phải hắn, nghĩ đến đó sự ghen tuông trong lòng lại bộc phát một cách mãnh liệt, dần bao trọn lấy tâm trí của Lục Sát.
Thanh âm lạnh lẽo như khối băng của Lục Sát vừa dứt thì bước chân vững vàng của hắn cũng từ bên ngoài cửa chầm chậm tiến vào trong, hắn không gấp gáp hối hả mà như mèo vờn chuột càng khiến người ta sợ hãi, ánh mắt hắn chỉ chỉ chú mục lên người cô chưa rời một giây mà quan sát toàn bộ biểu hiện của cô. Còn Hàn Khiết Tình thì cảm thấy được rõ ràng sự nguy hiểm đanh dần lóe lên trong mắt Lục Sát nên liên tục lùi về sau mà né tránh sự tiếp xúc với người hắn, lúc này sắc mặt cô tái nhợt đến cực điểm, nhìn người đàn ông bằng hết sự phòng bị và căng thẳng: “Anh… Lục Sát, anh muốn làm gì?”
“Làm gì ư? Đương nhiên là thân mật với em rồi!” Nụ cười nhạt trên môi Lục Sát càng đậm, hắn ung dung bước vào trong mà thản nhiên nói.
Sau đó, “cạch” một tiếng, cánh cửa phía sau lưng hắn khóa chặt lại… Thân hình cao lớn của Lục Sát dần thật chậm rãi tiến về phía cô.
Hàn Khiết Tình kinh hoàng bạc vía, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy nhưng lại hết sức nguy hiểm của Lục Sát khiến cô hơi rùng mình, cửa chính đã bị hắn khóa lại, cô nhìn xung quanh thì thật muốn đánh chết mình. Mọi cửa sổ đều được cô kéo rèm kín mít không còn chút gì có thể lọt qua được nữa.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Khiết Tình lập tức xoay người muốn chạy lên lầu, nhưng bước chân vừa mới chạy được vài bước thì cánh tay đã bị một lực mạnh kéo lại, cả người cô theo quán tính bị đập về phía sau, áp vào lồng ngực săn chắc của người đàn ông.
“Lục Sát… anh… ưm…” Hàn Khiết Tình từ lồng ngực Lục Sát ngẩng lên phản kháng bằng tất cả gai nhọn trên người mình, nhưng vừa mới lạnh lùng hét lên hai chữ thì đôi môi đã bị người đàn ông chặn kín lại.
Lục Sát dùng cánh tay của mình siết chặt cơ thể của người phụ nữ trong lòng lại, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hồng hào mà hắn nhung nhớ suốt một tháng qua, điên cuồng gặm nhấm cắn mút…
Sự vùng vẫy của Hàn Khiết Tình đối với Lục Sát chỉ là vô ích, cô cố dùng toàn bộ sức lực của mình để chống đối lại người đàn ông này nhưng hoàn toàn không thể, cả người thì bị hắn giữ chặt lại không hề nới lỏng một chút nào. Đôi môi thì bị hắn gặm nhấm điên cuồng, ngay khi thừa diệp Hàn Khiết Tình rên một tiếng đầu lưỡi mạnh mẽ của Lục Sát đã đi vào khoang miệng cô, thật tham lam càn quét hết mọi hương vị ngọt ngào của cô. Bàn tay của hắn nâng cầm cô lên để nụ càng lúc càng sâu hơn, bàn tay to lớn còn lại không kiêng dè mà phủ lên bầu ngực mềm mại qua lớp ảo ngủ mỏng manh, cảm nhận được sự căng tròn mềm mịn và da thịt của cô khiến hắn càng điên cuồng muốn chiếm hữu cô ngay lập tức…
Hàn Khiết Tình cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay của người đàn ông trên ngực mình càng khiến cô run rẩy toàn thân, hai tay cô chống lên ngực Lục Sát mà siết chặt lại, sau đó dùng sức cắn thật mạnh vào đầu lưỡi của hắn…
Từ trong khoang miệng liền cảm nhận được vị máu tanh len lỏi, đôi mắt thâm thúy của Lục Sát mở ra, một tầng lạnh lẽo bao phủ khắp đôi mắt của hắn khi nhìn người phụ nữ trong lòng mình, bàn tay đặt trên ngực Hàn Khiết Tình xoa nắn cũng chợt cứng đờ. Nhìn sự phản kháng kịch liệt của cô, khóe môi Lục Sát nở lên nụ cười lạnh: “Em ghét sự đụng chạm của anh như vậy sao?“
“Đúng, tôi không muốn anh động vào tôi!” Hàn Khiết Tình ngẩng đôi mắt tràn đầy sự lạnh lùng lên nhìn hắn mà thẳng thừng đáp không do dự.
Đối diện với vẻ kháng cứ kịch liệt của cô, Lục Sát không hề tức giận mà nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy sao? Nhưng anh lại rất muốn động vào em… làm sao bây giờ?”
Câu nói vừa dứt nụ hôn mạnh bạo của Lục Sát đã đặt vào cần cổ trắng mịn của Hàn Khiết Tình, in lên từng đóa hoa đỏ rực trên làn da của cô, hai tay dùng sức giữ chặt cô lại không cho phép cô phản kháng.
Cùng lúc đó Lục Sát kéo Hàn Khiết Tình đi về phía sofa rồi đè cô xuống, thân hình cao lớn của hắn bao trọn lấy cơ thể mềm mại dưới thân, đôi môi gấp gáp mà điên cuồng để lại dấu hôn một lượt từ cổ kéo xuống xương quai xanh xinh đẹp, cuối dùng dừng lại ở bầu ngực mềm mại mà gặm nhấm. Bàn tay không kiêng dè mà lả lướt chu du từng tấc da tấc thịt của cô, sau đó không ngần ngại trực tiếp xé đi chiếc váy ngủ mỏng manh của cô…
“Lục Sát… đừng…” Thanh âm yếu ớt của Hàn Khiết Tình khẽ vang lên, cô dùng sức muốn thoát khỏi hắn nhưng hai tay đã bị người đàn ông kéo lên rồi giam bên đỉnh đầu, cơ thể cô dâng lên từng trận run rẩy khi cảm nhận được một hơi khí lạnh đang bao phủ lấy toàn thân.
Lục Sát xé đi chiếc váy mỏng manh trên người Hàn Khiết Tình, cô ở dưới thân hắn hoàn toàn lộ ra một cơ thể tuyệt đẹp và làn da trắng mịn, bầu ngực mềm mại nhấp nhô đung đưa phản chiếu qua mắt càng khiến đôi đồng tử đen nhánh của hắn sẫm xuống…
Lục Sát không tiếp tục ngắm nghía cơ thể cô nữa mà trực tiếp cúi đầu xuống chôn vào ngực cô, ngậm lấy nụ hoa đỏ ửng nở rộ dưới lòng bàn tay to lớn và chai sạn của hắn, sau đó bàn tay còn lại của hắn cũng trút bỏ bộ Âu phục đen trên người mình xuống.
“Ưm…” Hàn Khiết Tình không kìm được mà rên khẽ một tiếng, cơ thể mềm mại của mình bị người đàn ông phía trên tàn phá một cách điên cuồng khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng dù có dùng sức phản kháng thế nào cũng không so lại sức lực mạnh mẽ của người đàn ông.
Hơi thở của Lục Sát dần trở nên gấp gáp, hắn sau khi cởi bỏ quần áo trên người mình liền đè sát vào cơ thể của người phụ nữ dưới thân mình không chút kẻ hở, đề hai thân thể trần trụi áp sát vào nhau một cách nguyên thủy nhất. Dục vọng trong đáy mắt Lục Sát ngày một rõ hơn, hắn không thể kìm chế sự kích động của mình nữa, bỏ qua màn kích thích dạo đầu mà trực tiếp đặt vật kiêu ngạo to lớn của mình vào nơi tư mật của người phụ nữ, rướn người về trước đâm một cái thật mạnh!
“A…” Cơ thể đột ngột bị một sức lực lớn chiếm trọn khiến Hàn Khiết Tình đau đớn mà hét lên một tiếng, thân mình cô co rút đến dữ dội, sức mạnh của ngài đàn ông như gió bão không ngần ngại chiếm lấy khiến cô phải sợ hãi mà run rẩy toàn thân. Lần ân ái đầu tiên sau bốn năm trước đó cô vẫn còn nhớ mang máng sự dịu dàng của Lục Sát, nhưng bây giờ chỉ là sự cuồng bạo tàn nhẫn. Nước mắt cô từng dòng thật bi ai mà rơi xuống.
Mồ hôi từng lớp rịn ra trên làn da nâu đồng của Lục Sát, hắn gấp gáp in lên một chuỗi dấu hôn đỏ rực trên làn da trắng mịn của người phụ nữ, bàn tay to lớn phủ lên bầu ngực mềm mại mà điên cuồng xoa nắn để nó trở thành đủ mọi hình dạng trong lòng bàn tay hắn. Cổ họng của hắn càng ngày càng khản đặc khi cảm nhận được một sự thỏa mãn kinh hồn, không chút kiêng dè mà đi sâu vào thân thể của người phụ nữ…
Lục Sát hắn chỉ biết rằng hắn tức giận khi nhìn thấy những tấm ảnh vui vẻ của người phụ nữ hắn yêu đang nở nụ cười tươi rói với một người đàn ông khác không phải hắn. Và cả Khiết Khiết có khi cũng là con gái của người đàn ông đó càng bộc phát sự thịnh nộ của hắn. Lục Sát bây giờ chỉ có một ý nghĩ trong đầu, hắn muốn cô, hắn muốn cô điên cuồng, hắn muốn cô chỉ thuộc về một mình hắn mà thôi…
Dưới sàn nhà là quần áo rải rác khắp nơi. Trên sofa hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau tạo nên một màn nóng bỏng khiến người ta phải đỏ mặt tía tai, thanh âm va chạm giữa hai cơ thể phát ra đầy gợi tình, cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông và tiếng rên khe khẽ của người phụ nữ khiến bầu không khí càng trở nên nóng bỏng…