Chương 1116
“Hoäc Anh Tuấn, anh thật là có bản lĩnh, là một thăng đàn ông, đi trêu ghẹo con gái người ta còn gião biện” Sở Văn Khiêm lập tức mở miệng: “Quỳ xuống, mau xin lỗi Trúc Đình, chuyện này mới coi như được bỏ qua”
Sở Minh Khôi đứng bên cạnh, khuôn mặt nho nhã uy nghiêm trầm xuống.
Rất rõ ràng, ý muốn của Sở Văn Khiêm cũng chính là ý muốn của ông ta.
“Muốn tôi quỳ xuống?”
Hoäc Anh Tuấn lạnh lùng gợi lên đôi môi mỏng tỉnh xảo, ánh mắt lướt qua mọi người: “Tôi sợ các người còn không có tư cách này”
“Quá ngang ngược rồi, đuổi anh ta ra ngoài đi” Có người mắng chửi lên.
Sở Minh Khôi lại ôn hòa nhìn về phía mọi người: “Đừng nói như vậy, dù sao cũng là người được nhà họ Tống mời tới “Nhà họ Tống mời tới đây thì đã sao chứ, nhất định phải làm cho anh ta cút đi, anh ta căn bản không có tư cách ở lại đây”
Rất nhiều cậu ấm nhà giàu xông lên bắt đầu đẩy Hoắc Anh Tuấn.
Cách đó không xa Lâm Minh Kiều nhìn chặc lưỡi: “Thật sự là ăn hiếp người quá đáng, Hoắc Anh Tuấn có phải bị oan uống hay không căn bản không quan trọng, những người này chỉ muốn nhìn Hoắc Anh Tuấn xấu mặt”
“Minh Kiều, cậu đi giải vây đi” Khương Tuyết Nhu nhìn rồi thở dài, cuối cùng nói với cô ấy.
Lâm Minh Kiều cười như không cười nhìn cô một cái: “Không đành lòng?”
“Đừng nói lung tung” Khương Tuyết Nhu trừng mắt với cô ấy một: “Con người của tớ, tâm tính lương thiện, tim tràn đầy lòng chính nghĩa, nhìn không được kẻ khác bị bắt nạt”
“Nhưng tớ không có con tim tràn đầy lòng chính nghĩa, Hoắc Anh Tuấn trước kia dung túng cho Nhạc Trạch Đàm làm rách việc của tớ, tớ còn chưa quên” Lâm Minh Kiều cố ý nói.
Khương Tuyết Nhu: ”..”
“Thôi nào, nói đùa đấy” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên bật cười: “Tớ cũng giống như cậu, không thích nhìn kẻ khác bị bắt nạt”
Khương Tuyết Nhu không nói gì, cô nhóc này vậy mà cũng biết trêu chọc cô.
“Ở đây chờ tớ”
Lâm Minh Kiều phất mái tóc, ra dáng khí chất của một cô công chúa rồi mới đi tới, vừa lúc cô ấy nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn bắt được cổ †ay của một cậu ấm nhà giàu đang đẩy anh.
“Ối, đau quá” Cậu ấm nhà giàu khom lưng kêu to: “Cứu mạng đi, Hoäc Anh Tuấn ức hiếp tôi kìa”
“Cậu cũng là đàn ông con trai, lại chỉ biết hô to cứu mạng, nếu tôi là cậu, cũng rất ngại mà kêu cứu đó” Hoäc Anh Tuấn nằm chặt cổ tay cậu ta, cả người tỏ ra khí thế lạnh lẽo lạnh thấu xương, cho dù địa vị hiện tại chỉ sợ là thấp nhất trong cả bữa tiệc, nhưng khi tức giận, đôi mắt ưng chung quy cũng khiến cho người chung quanh sinh ra một chút sợ hãi.
Mắt thấy người chung quanh không đẩy Hoäc Anh Tuấn, Sở Văn Khiêm vội vàng chính nghĩa lãm liệt quát: “Hoắc Anh Tuấn, lập tức buông tay cậu Nhậm ra, chưa từng thấy ai ức hiếp người ta mà còn kiêu ngạo như vậy”