Chương 1111
“Anh hư quá đi.
Hai người cười nói vang trời.
Trong phòng làm việc, Tống Dung Đức chìm trong suy nghĩ mà dại ra.
Tiếng gõ cửa bằng vang lên.
“Vào đi.”
Anh ta cứ tưởng là thư kí, vậy mà người đi vào lại là Lâm Minh Kiều mấy ngày rồi không gặp, cô đi giày búp bê để bắng phối với một chiếc váy dài nhiều hoa nhỏ, nửa thân dưới không ra điều gì, nhưng nửa thân trên đường cong nhấp nhô, eo ót giống như bình gốm sứ vậy, không nhìn ra việc đang mang thai, thậm chí còn khiến cho cả người cô ấy toát lên một vẻ tươi tắn như một bông cúc nhỏ.
Phía sau cô còn có hai vệ sĩ của Tổng Đường đi theo. Một màn này khiến Tổng Dung Đức cảm thấy phiền muộn.
Rõ ràng trước đây người của Tổng Đường đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta mà làm việc.
Bây giờ lại đi bảo vệ cho Lâm Minh Kiều rồi.
“Tổng giám đốc Lâm đến đây là vì cô có thể làm việc lại rồi sao?” Tâm trạng của Tổng Dung Đức không thoải mái, đến giọng nói cũng lạnh lùng.
Lâm Minh Kiều nhìn anh ta một cái, miệng mấp máy: “Không phải.
Cô ấy đưa cho anh ta đơn xin nghỉ việc luôn.
Biểu cảm của Tống Dung Đức trầm hẳn xuống: “Cô muốn nghỉ việc?”
“Đúng. Tâm trạng của Lâm Minh Kiều không tệ, gật đâu.
Thế nhưng Tống Dung Đức lại nổi giận: “Lúc đầu tôi đưa cho cô mười phần trăm cổ phần của u Lam Sênh, chúng ta kí hợp đồng bằng giấy trắng mực đen, không phải cô nói muốn nghỉ việc là có thể nghỉ việc.
“Vậy thì tôi trả lại cổ phần cho anh” Lâm Minh Kiều nói nhẹ như không.
Tống Dung Đức không ngờ cô trả lời nhanh như vậy, đờ ra mất máy giây, cười lạnh: “Sao, cho rằng chú tôi nhận cô làm con gái, thân phận khác rồi, đến cổ phần của u Lam Sênh cũng không còn gì lạ nữa rồi sao.
Anh thừa nhận, lúc nói ra mấy lời này trong lòng anh cảm thấy chua xót.
Nhưng vệ sĩ của Tổng Đường rất nhanh ra mặt cảnh cáo: “Anh Tống, bộ trưởng Tổng đã cắt đứt quan hệ chú cháu với anh rồi, ông ấy với anh không thân quen, mong anh sau này đừng gọi ông ấy là chú nữa!”
Lâm Minh Kiều nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Tổng Dung Đức, “phì” một tiếng bật cười: “Ài, nghe thấy chưa, bố nuôi tôi không có quen biết anh, đừng có gọi chú lung tung thế”
“Lâm Minh Kiều, cô bớt vui mừng quá sớm, đây chỉ là tạm thời thôi.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Tống Dung Đức giận đến mức sắp nổ tung đến nơi: “Tôi chưa từng gặp một người đàn bà nào không cần thể diện như cô, cứ luôn mồm gọi là bố nuôi, nếu như trong bụng cô không mang thai con tôi, chú tôi sẽ không rảnh mà nhận cô.
“Vậy sao, thế thì hưởng ké phúc của anh rồi.
Lâm Minh Kiều híp mắt cười: “Chắc là anh chưa biết rồi, mời phần trăm cổ phiếu của tập đoàn Tổng thị sau này cũng do tôi thừa kế, bây giờ tôi còn chuyển tới biệt thự của nhà họ Tống, dì bảo tôi chọn phòng, nhưng mà tôi vẫn thích phòng của anh nhất, chỉ là không thích cách trang trí nên bảo người phá hết rồi, để người ta sửa lại thành màu mà tôi thích.”
“Tu hú sẵn tổ.” Ánh mắt ghen tị của Tổng Dung Đức hận không thể ăn cô ấy luôn: “Lâm Minh Kiều, đây mới là mục đích cuối cùng của cô chứ gì, muốn bám vào nhà họ Tổng tôi”
“Đừng có họ Tổng nhà tôi nhà anh nữa, bây giờ nhà họ Tổng có liên quan gì tới anh đâu.