Chương 1110

Khương Tuyết Nhu ngơ ngác như gà gỗ. Biểu cảm cũng giống như bị sét đánh.

Làm ơn đi, ông tướng nhà anh nếu không lưu manh cũng giống như bị kích thích vậy, còn nếu lưu manh thì cũng đành chịu rồi.

Những ngày yên ổn của cô sợ là cũng đừng nghĩ tới “Ừ… Đôi khi em cũng phải học được hai chữ cam chịu, nữa. có một số thứ không phải em nói trị là có thể trị khỏi được

Khương Tuyết Nhu cố gắng khôi phục lý trí đánh bay ý nghĩ kia của anh: “Hà tất gì phải thế, ngộ nhỡ trị không tốt thì sao, tôi cảm thấy anh đừng nên chống lại vận mệnh nữa, thật đấy!

Đôi mắt to lấp lánh của cô trông rất ngây thơ.

Người không biết còn tưởng rằng cô đang khuyên nhủ một thiếu niên xấu đang lạc lối nào đó.

Hoắc Anh Tuấn chăm chú nhìn cô một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, đôi môi mỏng đơn giản nói ra vài chữ: “Sau khi nếm qua mùi vị của em thì không muốn cam chịu nữa

Khương Tuyết Nhu bốc hỏa: “Vậy anh đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa, cho dù anh tốt rồi, tôi cũng không thích anh, cũng sẽ không tha thứ cho anh, luôn nhớ mãi những chuyện cặn bã trước kia mà anh đã làm. “Đúng vậy, quả cặn bã, cho nên mới phải dùng nửa đời sau của tôi để chuộc tội.” Hoắc Anh Tuấn thừa nhận mình rất đê tiện, nhưng những ngày mà anh cố gắng buông bỏ cô, toại nguyện cho cô, mỗi một ngày trôi qua lại càng tồi tệ hơn.

Ngay cả khi đang làm việc trong công ty, cũng giống như đột nhiên mất đi khả năng phấn đấu. “Uống xong thuốc đi, uống xong anh sẽ thả cho em đi.”

Hoắc Anh Tuấn lại cầm một viên thuốc tránh thai đặt vào trong tay cô

Khương Tuyết Nhu cực kỳ cạn lời, cô và Lương Duy Phong chưa từng phát sinh quan hệ gì, cô uống thuốc này làm gì chứ.

Nhưng mà cô không muốn cho anh biết.

Cuối cùng cô cũng cầm lấy viên thuốc uống vào, cố ý cười nói: “Uống thì cũng uống rồi, dù sao thì tôi và Duy Phong mỗi ngày đều làm, hôm nay tránh thai, lần sau cũng có thể mang thai

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Anh Tuấn trong tức thì nổi lên một tầng lệ khí.

Mặc dù đã sớm dự liệu trước rồi, cho nên mới để cho cô uống thuốc tránh thai, nhưng khi nghe từ chính miệng cô nói ra như vậy, lòng ngực lại giống như bị người ta khoét một lỗ, trống rỗng, lại còn vô cùng đau đớn. “Tránh ra. Khương Tuyết Nhu làm như không nhìn thấy, đẩy tay anh ra.

Cô thật sự nên đi, nếu không đi, sợ Lương Duy Phong sẽ tìm tới chỗ này mất. “Để lại một thứ, tôi sẽ để cho em đi.

Hoắc Anh Tuấn giọng nói khàn khàn mở miệng, cúi đầu, gập người.

Đầu óc của Khương Tuyết Nhu ầm ầm nổ tung.

Cho đến khi người đàn ông rời đi, chỗ trống ngay trên cổ của cô để lại hai dấu vết nổi bật. Cô tức giận đến nổi cả mặt đỏ bừng khó coi. “Hoắc Anh Tuấn, đồ khốn kiếp.” Cô giơ tay lên, muốn đánh anh thêm một lần nữa.

Hoắc Anh Tuấn cười cười dễ dàng ngăn tay cô lại: “Chỉ cần em không ngại Lương Duy Phong nhìn thấy,em rất có thể thân thiết với anh ta. “Đồ khốn kiếp. Ánh mắt phẫn nộ của Khương Tuyết Nhu như hận không thể ăn sạch anh. “Ngoan, ra ngoài đi.”

Hoắc Anh Tuấn cúi đầu tự mình sửa sang lại quần áo cho cô, mở cửa ra.

Khương Tuyết Nhu cũng không muốn dây dưa thêm nữa, ở lại lâu hơn nữa, sợ bị anh làm cho phát điên. Cô nhìn trái phải, thấy trên hành lang không có ai, mới nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hoắc Anh Tuấn tựa vào vách tường, từ khe cửa nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, cười khẽ một tiếng, sờ sờ khỏe miệng mình.

Cảm thán, loại mùi vị lén lút này cũng rất thú vị đó chứ.

Khương Tuyết Nhu không dám trực tiếp đi tìm Lương Duy Phong, mà là đi vào nhà vệ sinh trước.

Son môi trên mỗi cô đều bị Hoắc Anh Tuấn hôn trôi mất, lại trang điểm thêm một chút mới đi xuống lầu. “Tuyết Nhu, em đi đầu thế gọi điện thoại cho em cũng không bắt máy, anh đi khắp nơi để tìm em đó. Lương Duy Phong nhìn thấy cô, bước tới, trên mặt khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét lo lắng.