Chương 1105
Lúc này Lâm Minh Kiều cũng xuất hiện, nắm lấy cánh tay của Tống Vương Quý, cười tủm tỉm làm nũng: “Nếu cứ để cho người ta đi như vậy, Hoắc Anh Tuấn trong lòng cũng sẽ không phục, tối nay dù gì cũng là buổi tiệc chuẩn bị cho con, con thấy nên công bằng xem xét một chút, như vậy ai đúng ai sai, rất nhanh sẽ biết thôi.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Hoắc Anh Tuấn ngược lại kinh ngạc nhìn Lâm Minh Kiều một cái, anh còn tưởng rằng Lâm Minh Kiều rất ghét anh. “Cô Lâm, cô có ý gì vậy, có phải cô không tin tôi hay không” Hà Trúc Đình hoảng sợ, vội vàng giả bộ ủy khuất mở miệng. “Đúng đấy, rõ ràng là anh ta ra tay trước, tay tôi đến bây giờ vẫn còn đau đây này. Cậu Nhâm cũng lập tức là hét. “Tôi khi nào nói không tin các người chứ.”
Lâm Minh Kiều ra vẻ ủy khuất bĩu môi: “Đây không phải là Hoắc Anh Tuấn không phục sao, tôi cũng không muốn cho anh ta cơ hội để ngụy biện, các người thì ngược lại thì không liên quan gì cả, chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, sẽ nói Lâm Minh Kiều tôi ỷ thế ức hiếp người khác đó
Tống Vương Quý nghe xong sắc mặt trầm xuống, lập tức nói: “Không sai, nhà họ Tổng chúng ta làm việc luôn luôn công bằng, hơn nữa hôm nay là ngày quan trọng của Minh Kiều, chúng ta cũng không hy con bé bị đồn là danh tiếng không tốt.
Hà Trúc Đình vội vàng nói: “Cô Lâm, cô hiểu lầm tôi rồi, chuyện này kỳ thật rất rõ ràng, mọi người đều là nhân chứng, tùy ý hỏi một chút liền biết ngay tôi không lừa gạt người khác, cũng không cần điều tra camera giám sát làm gì.” “Đúng vậy, chính là Hoắc Anh Tuấn trêu ghẹo cô Hà.” Ngay lập tức liền có người phụ họa.
Lâm Minh Kiều vẻ mặt nghi hoặc: “Điều tra camera giám sát cũng không phải rất khó, chuyện chỉ hai phút mà thôi, sau khi chứng cứ xác thực được phơi bày ra, tôi tin Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ không cách nào phản bác, đến lúc đó cho dù có quỳ xuống xin lỗi cô Hà, đuổi ra ngoài thì cũng là quá nhẹ đối với anh ta rồi.” “Tôi tán thành điều tra camera giám sát” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhếch môi.
Hà Trúc Đình cả người lo lắng, cô ta vội vàng nhìn thoáng qua Sở Minh Khôi, Sở Minh Khôi cười nói với Tổng Vương Quý: “Thôi bỏ qua đi, mấy người trẻ tuổi không hiểu chuyện làm loạn mà thôi, ầm ĩ đến mức đầu tôi cũng đau luôn rồi này, giám đốc Tống, chúng ta đi qua bên kia uống vài ly đi.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong châm chọc cười cười: “Thế nào, đột nhiên muốn điều tra camera giám sát, hai người các người cũng không hé mồm nữa sao, vừa rồi không phải mắng tôi rất hung dữ sao?”
Hà Trúc Đình đỏ mặt mắng: “Hoặc Anh Tuấn, tôi chỉ là không muốn để cho cô Lâm phải khó xử, cũng là nể mặt nhà họ Tống, tôi cảnh cáo anh, lần sau tránh xa tôi ra một chút, nếu anh còn trêu ghẹo tôi, tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”
Cô ta nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Cô ta biết một khi điều tra camera giám sát, tất cả mọi người sẽ biết mình đang vu oan cho Hoắc Anh Tuấn.
Chỉ là cô ta không ngờ được, đã tính toán kỹ như thế cũng tính không ra Lâm Minh Kiều lại chạy ra giúp Hoắc Anh Tuấn.
Cô ta chạy quá nhanh, tất cả mọi người đều hiểu ra là chuyện gì rồi.
Nhưng cũng không ai nói gì, chỉ là nhiều người rất phẫn nộ, dù sao tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy bộ dáng của người từng giàu nhất phải chật vật bị đuổi ra khỏi phòng tiệc.
Đám cậu ấm nhà giàu đẩy Hoắc Anh Tuấn thấy tình hình không xong, cũng lập tức tìm cớ thoát ngay, rất nhanh chỉ còn lại Tống Vương Quý và Lâm Minh Kiều. “Chú Tống, cô Lâm, cảm ơn các người.” Hoắc Anh Tuấn nhìn bọn họ, trong lòng khàn khàn, không ngờ tới sẽ có một ngày, mình lại được Lâm Minh Kiều giải vây cho. “A, đừng cảm ơn tôi, nếu không phải.” Lâm Minh Kiều sau khi thốt ra, vội vàng câm miệng lại, cô ấy hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái: “Tôi chỉ không thích có người gây sự trong buổi tiệc của tôi mà thôi.”
Cô ấy xoay người lại rời đi.
Hoắc Anh Tuấn nhìn thoảng qua hướng cô ấy đi, nơi đó có Khương Tuyết Nhu.
Khỏe mắt anh hơi nhu hòa xuống, tựa như thấm nước ấm vậy.
Tống Vương Quý thở dài: “Về sớm một chút đi, đám người đó chỉ muốn chỉnh cháu, có lẽ tối nay chú không nên gọi cháu tới đây. “Cho dù chú không mời cháu, cháu cũng sẽ không mời mà đến thôi, cháu là tự mình muốn đến đây.
Ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn đặt trên người Khương
Tuyết Nhu.
Sau khi Tổng Vương Quý nhìn qua, trong nháy cũng hiểu ra.