Chương 1104

Lâm Minh Kiều cười như không cười nhìn cô một cái: “Không đành lòng?” “Đừng nói lung tung” Khương Tuyết Nhu trừng mắt với cô ấy một cái: “Con người của tớ, tâm tính lương thiện, tim tràn đầy lòng chính nghĩa, nhìn không được kẻ khác bị bắt nat.” “Nhưng tớ không có con tim tràn đầy lòng chính nghĩa, Hoắc Anh Tuấn trước kia dung túng cho Nhạc Trạch Đàm làm rách việc của tớ, tớ còn chưa quên.” Lâm Minh Kiều cố ý nói.

Khương Tuyết Nhu: “… “Thổi nào, nói đùa đấy.” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên bật cười: “Tớ cũng giống như cậu, không thích nhìn kẻ khác bị bắt nạt”

Khương Tuyết Nhu không nói gì, cô nhóc này vậy mà cũng biết trêu chọc cô. “Ở đây chờ tớ.”

Lâm Minh Kiều phất mái tóc, ra dáng khí chất của một cô công chúa rồi mới đi tới, vừa lúc cô ấy nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn bắt được cổ tay của một cậu ấm nhà giàu đang đẩy anh. “ỐI, đau quá.” Cậu ẩm nhà giàu kh lưng kêu to: “Cứu mạng đi, Hoắc Anh Tuấn ức hiếp tôi kìa.” “Cậu cũng là đàn ông con trai, lại chỉ biết hô to cứu mạng, nếu tôi là cậu, cũng rất ngại mà kêu cứu đó. Hoắc Anh Tuấn nắm chặt cổ tay cậu ta, cả người tỏ ra khí thế lạnh lẽo lạnh thấu xương, cho dù địa vị hiện tại chỉ sợ là thấp nhất trong cả bữa tiệc, nhưng khi tức giận, đôi mắt ưng chung quy cũng khiến cho người chung quanh sinh ra một chút sợ hãi.

Mắt thấy người chung quanh không đẩy Hoắc Anh Tuấn, Sở Văn Khiêm vội vàng chính nghĩa lẫm liệt quát: “Hoắc Anh Tuấn, lập tức buông tay cậu Nhậm ra, chưa từng thấy ai ức hiếp người ta mà còn kiêu ngạo như vậy.”

Giọng nói vừa dứt, liền thấy Tống Vương Quý của nhà họ Tống đi tới, Sở Văn Khiêm vội vàng nói: “Chú Tống, chú đến rất đúng lúc, Hoắc Anh Tuấn trêu ghẹo con gái nhà họ Hà, chúng tôi chỉ trích anh ta, anh ta còn động thủ đánh cậu Nhậm” “Chú Tống, mau cứu tôi, tay của tôi sắp gãy luôn rồi.” Cậu Nhâm nhân cơ hội khổ sở kêu lên. “Giám đốc Tống, ông mau đuổi Hoắc Anh Tuấn ra ngoài, anh ta quá kiêu ngạo rồi. “Đúng đấy, vừa rồi anh ta cũng có đẩy tôi.” “Tôi cũng vậy, thiếu chút nữa bị anh ta đẩy ngã.”

Một đám người phẫn nộ chỉ vào Hoắc Anh Tuấn, giống như anh đã làm chuyện tội ác tày trời vậy. Cũng có những người không biết đầu đuôi câu chuyện cũng bắt đầu thấp giọng bàn tán. “Đây không phải là Hoắc Anh Tuấn sao, nhà họ Tổng sao lại mời anh ta tới đây. “Nghe nói trước kia quan hệ giữa nhà họ Tống và nhà họ Hoắc cũng rất tốt.” “Nhưng nhà họ Hoắc bây giờ lấy đâu ra tư cách đến những nơi như thế này, nếu tôi là anh ta cũng sẽ không có mặt mũi nào mà đến” “Nghe nói anh ta muốn tìm con gái của những người có tiền, vừa rồi muốn trèo cao tiếp cận với cô hai Hà, bị người ta cự tuyệt ngay trước mặt mọi người. “Cũng phải, tình hình bây giờ của nhà họ Hoắc này, vẫn nên tìm một cô con gái nhà giàu có tiền đáng tin cậy, nhưng mà không ngờ được Hoắc Anh Tuấn cũng sẽ có hôm nay”

Người trong phòng tiệc trên cơ bản đều vây quanh xem náo nhiệt.

Cả gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn dần dần tỏ ra màn sương lạnh lẽo, từng gặp qua rất nhiều người giậu đổ bìm leo, nhưng những gương mặt quý tộc nhà giàu này ai nấy đều khiến cho anh mở mang tầm mắt.

Chân tướng đối với bọn họ mà nói không quan trọng, quan trọng chỉ e là muốn nhìn thấy mình chật vật bị đuổi ra khỏi bữa tiệc này. “Chú Tống, cháu không có làm

Hoắc Anh Tuấn trầm thấp giọng giải thích.

Tống Vương Quý nhìn khuôn mặt ưu nhã cao ngạo của anh, ông ấy cũng không tin Hoắc Anh Tuấn sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng nhiều khách khứa như vậy ai nấy đều chỉ trích Hoắc Anh Tuấn, ông ấy cũng không dễ bao che cho Hoắc Anh Tuấn trước mặt mọi người, đành phải bất đắc dĩ nói: “Hoắc Anh Tuấn, hay là cháu về trước đi…”

Chú…