Chương 1100

Rõ ràng trước đây người của Tổng Đường đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta mà làm việc.

Bây giờ lại đi bảo vệ cho Lâm Minh Kiều rồi. “Tổng giám đốc Lâm đến đây là vì cô có thể làm việc lại rồi sao?” Tâm trạng của Tổng Dung Đức không thoải mái, đến giọng nói cũng lạnh lùng. . truyện kiếm hiệp hay

Lâm Minh Kiều nhìn anh ta một cái, miệng mấp máy: “Không phải.

Cô ấy đưa cho anh ta đơn xin nghỉ việc luôn.

Biểu cảm của Tống Dung Đức trầm hẳn xuống: “Cô muốn nghỉ việc?” “Đúng. Tâm trạng của Lâm Minh Kiều không tệ, gật đâu.

Thế nhưng Tống Dung Đức lại nổi giận: “Lúc đầu tôi đưa cho cô mười phần trăm cổ phần của u Lam Sênh, chúng ta kí hợp đồng bằng giấy trắng mực đen, không phải cô nói muốn nghỉ việc là có thể nghỉ việc. “Vậy thì tôi trả lại cổ phần cho anh” Lâm Minh Kiều nói nhẹ như không.

Tống Dung Đức không ngờ cô trả lời nhanh như vậy, đờ ra mất máy giây, cười lạnh: “Sao, cho rằng chú tôi nhận cô làm con gái, thân phận khác rồi, đến cổ phần của u Lam Sênh cũng không còn gì lạ nữa rồi sao.

Anh thừa nhận, lúc nói ra mấy lời này trong lòng anh cảm thấy chua xót.

Nhưng vệ sĩ của Tổng Đường rất nhanh ra mặt cảnh cáo: “Anh Tống, bộ trưởng Tổng đã cắt đứt quan hệ chú cháu với anh rồi, ông ấy với anh không thân quen, mong anh sau này đừng gọi ông ấy là chú nữa!

Lâm Minh Kiều nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Tổng Dung Đức, “phì” một tiếng bật cười: “Ài, nghe thấy chưa, bố nuôi tôi không có quen biết anh, đừng có gọi chú lung tung thế” “Lâm Minh Kiều, cô bớt vui mừng quá sớm, đây chỉ là tạm thời thôi.”

Tống Dung Đức giận đến mức sắp nổ tung đến nơi: “Tôi chưa từng gặp một người đàn bà nào không cần thể diện như cô, cứ luôn mồm gọi là bố nuôi, nếu như trong bụng cô không mang thai con tôi, chú tôi sẽ không rảnh mà nhận cô. “Vậy sao, thế thì hưởng ké phúc của anh rồi.

Lâm Minh Kiều híp mắt cười: “Chắc là anh chưa biết rồi, mời phần trăm cổ phiếu của tập đoàn Tổng thị sau này cũng do tôi thừa kế, bây giờ tôi còn chuyển tới biệt thự của nhà họ Tống, dì bảo tôi chọn phòng, nhưng mà tôi vẫn thích phòng của anh nhất, chỉ là không thích cách trang trí nên bảo người phá hết rồi, để người ta sửa lại thành màu mà tôi thích.” “Tu hú sẵn tổ.” Ánh mắt ghen tị của Tổng Dung Đức hận không thể ăn cô ấy luôn: “Lâm Minh Kiều, đây mới là mục đích cuối cùng của cô chứ gì, muốn bám vào nhà họ Tổng tôi” “Đừng có họ Tổng nhà tôi nhà anh nữa, bây giờ nhà họ Tổng có liên quan gì tới anh đâu.

Lâm Minh Kiều gõ lên đơn nghỉ việc trên bàn, trong mắt không thèm để người ta vào nói: “Sau này bà đây không làm cho anh nữa, muốn một người sắp thành công chúa như bà đây làm công ăn lương cho anh, nằm mơ đi.”

Khuôn mặt đẹp để của Tổng Dung Đức đen xì xuống.

Anh ta không muốn để Lâm Minh Kiều đi, dù sao cô ấy vẫn còn trẻ mà có thể có được vị trí như vậy trong giới dược liệu, trong tương lai sẽ càng thêm sáng lạn hơn.

Cô ấy là cây hái tiền của công ty mà.

Chỉ cần có cô ấy, công ty sẽ sáng chế ra thêm càng nhiều sản phẩm hơn nữa. “Lâm Minh Kiều, tôi biết gần đây cô đang mang thai, tôi có thể cho cô nghỉ phép tạm.. “Nói tới mang thai..” Lâm Minh Kiều đưa tay lên cắt ngang anh ta: “Tôi lại càng không dám ở lại nữa, để tránh việc anh lại cưỡng ép đưa tôi đến bệnh viện nữa

Tống Dung Đức giận đến mặt đỏ tía tai: “Vốn cô sinh ra đứa trẻ này cũng không thể chịu trách nhiệm với nó được. “Liên quan mẹ gì đến anh, ít nhất tôi không có ý muốn giết đi máu mủ của mình, có điều đứa nhỏ này sau này cũng chẳng liên quan gì tới anh nữa rồi.”

Lâm Minh Kiều trợn mắt trắng với anh ta một cái: “Tôi lười phải nói nhiều với anh, thích kí thì kì, dù sao tôi cũng chẳng tới nữa, anh muốn truy cứu trách nhiệm thì tự lấy cổ phần về đi, tôi cũng chẳng thiếu.

Cô mở cửa phòng làm việc ra, bỗng quay đầu lại cười nói: “Tôi cẩn thận suy nghĩ lại, dựa vào tài năng của tôi, mắc cái gì phải làm việc cho cái thứ tư bản chủ nghĩa anh đây chứ, bây giờ tôi có quyền, có tiền còn có thể, sao tôi không tự mở cho mình một nhãn hiệu đồ trang điểm riêng cho mình chứ, tôi với bố mẹ nuôi bàn rồi, bọn họ đều hỗ trợ tôi, tôi nghỉ việc không phải vì dưỡng thai, mà là vì mở công ty.”

Nói xong, cô ấy xoay người lắc lư rời đi.

Cũng chẳng quan tâm tới Tống Dung Đức bị ép đến dại ra trong phòng làm việc.

Cô ấy nói gì cơ?

Cô ấy muốn mở công ty?