Chương 110
Lục Sát tần ngần một lúc lâu vẫn chưa kịp định lại thần trí, tại sao Khiết Khiết lại nói như vậy? Con bé không biết ba mình là ai? Làm sao có thể? Hơn nữa, khi nhìn chăm chú thật kĩ thì hắn đã chắc chắc cô bé chính là con gái của Hàn Khiết Tình, nhưng rốt cuộc ba nó là ai? Lúc đầu khi hắn cho Duật Ấn sai người điều tra về tình trạng bốn năm nay của cô lại không có thông tin về Khiết Khiết nên đã khiến Lục Sát quên mất sự tồn tại của con bé, sau đó lại thêm suốt bốn năm Hàn Khiết Tình chưa từng kết hôn, cũng không có tin đồn bạn trai. Vậy thì Khiết Khiết từ đâu ra? Hơn nữa, cái làm Lục Sát băn khoăn nhất là, Khiết Khiết đã bốn tuổi, như vậy chắc chắn trước khi Hàn Khiết Tình đến Barcelona đã mang thai cô, đang nghĩ tới hồi ức cũ, chợt… Một dòng suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Lục Sát!
Khiết Khiết có phải chăng là con gái của hắn? Lúc này hắn lập tức cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn như thiên sứ hoàn toàn được thừa hưởng nét đẹp từ Hàn Khiết Tình, dung mạo cô bé lại có phần na na giống như hắn…
Như vậy là sao? Chẳng lẽ đứa bé bốn năm trước không hề chết? Làm sao như vậy được, chính mắt chính tai Lục Sát nhìn và nghe thấy được lời tuyên án tưg bác sĩ, và cả tình trạng lúc đó của Hàn Khiết Tình cực kỳ tệ, tinh thần sa sút dẫn đến bị động thai nghiêm trọng thì làm sao giữ lại được đứa bé? Càng nghĩ đầu óc Lục Sát càng trở nên mơ hồ, hắn lập tức quay sang nhìn Duật Ấn bằng sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, trầm giọng lên tiếng: “Duật Ấn, chú lập tức đi làm bảng xét nghiệm ADN cho tôi và Khiết Khiết. Còn nữa, điều tra về bệnh án của Tình Tình vào bốn năm trước ở bệnh viện Hope, và ngay cả vị bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy ngày đó. Dùng tốc độ nhanh nhất để làm cho tôi!”
“Vâng ạ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay!” Duật Ấn nhìn sắc mặt khẩn trương của hắn cũng đã hiểu dần ra vấn đề một chút, liền gật đầu cung kính một cái rồi ngay tức khắc xoay người rời đi.
Bên trong phòng bệnh sang trọng chỉ còn lại Lục Sát và Khiết Khiết, khi hắn xoay đầu lại nhìn cô bé thì ánh mắt đã trở nên hết mực dịu dàng, một tình cảm thân thiết gắn bó liên kết lại với nhau như đang dần hiện lên đáy mắt hắn. Trong ánh mắt mang vẻ chờ đợi và hi vọng khôn cùng. Ngắm nhìn Khiết Khiết hồi lâu, Lục Sát mới ngờ ngợ cất giọng hỏi: “Khiết Khiết, con có từng hỏi mami con ba con là ai không?”
Khiết Khiết buông miếng bánh phô mai đang ăn dở đặt lên bàn, cô bé cúi đầu xị mặt rồi lắc đầu ỉu xìu cất tiếng: “Con có hỏi một lần ạ. Nhưng mà khi hỏi mami con không trả lời vấn đề đó, chỉ nói là ba con không cần mami và con nữa, ba không thích con…” Nói tới đây đôi mắt long lanh của cô bé dần ngấn nước, rồi rừng giọt li ti rơi trượt xuống gò má phúng phính hồng hào, sau đó lại khịt mũi đỏ ửng nói tiếp: “Sau đó con liền về phòng mình, nhân lúc nửa đêm có đã thử đi qua phòng mami. Nhưng lúc hé cửa ra con nhìn thấy mami ngồi trên sofa khóc rất lâu, khóc đến nức nở nghẹn ngào… Từ đó con không hề hỏi tới ba con một lần nào nữa, con không muốn nhìn thấy mami khóc…”
Một cảm giác quặn thắt đau đớn dội lên tận đáy lòng Lục Sát khi hắn nhìn thấy nước mắt và lời nói của Khiết Khiết, trái tim hắn còn như bị ai đó dùng sức mà bóp chặt lấy, hắn nhanh tay rút một tờ khăn giấy lau đi khuôn mặt xinh xắn đang đẫm lệ của Khiết Khiết, dịu dàng an ủi: “Khiết Khiết ngoan, đừng khóc nữa, ba con nhất định sẽ thích con. Nhưng mà như thế ba con sẽ không muốn con khóc, biết không, khóc sẽ rất xấu đấy!”
Khiết Khiết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lục Sát bằng sự thơ ngây non nớt, cô bé khịt mũi vài cái rồi chớp mắt hồn nhiên: “Thật không ạ? Ba con sẽ rất thích con ạ?”
“Đương nhiên rồi, chú đẹp trai thích cọ như vậy, ba con dĩ nhiên cũng càng cực kỳ thích con.” Lục Sát ân cần xoa đầu Khiết Khiết, mỉm cười dịu dàng đáp, chính hắn cũng chẳng biết lúc này đây ánh mắt mình đã chứa biết bao nhiêu tình cảm thân thiết như ruột thịt mà đó là một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc nhưng chẳng thể diễn tả bằng lời.
Khiết Khiết được an ủi lập tức lấy lại tinh thần, cô bé lau sạch đi nước mắt rồi niềm nở cười tươi rói như đóa hoa giữa nở rộ giữa ban ngày: “Chú đẹp trai nói gì con cũng tin cả!”
Lục Sát nhìn thấy biểu hiện vui vẻ trở lại của cô bé hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn nâng cổ tay lên nhìn chiếc đồng hồ không nguyên vẹn càng không phù hợp với hắn, xem xét lên tiếng: “, Cũng không còn sớm nữa, để chú cho người đưa con về nhé.”
“Vâng ạ!” Khiết Khiết mỉm cười rồi ánh mắt đột nhiên va vào chiếc đồng hồ đã cũ kỹ, ngay cả hình dạng bên ngoài cũng cực kỳ thấp kém, thật sự không phù hợp với hình tượng của Lục Sát chút nào cả, cô bé không kìm được mà ngẩng đầu hỏi: “Chú đẹp trai, chiếc đồng hồ này nhìn sơ qua thì rất là xấu, tại sao chú vẫn đeo ạ?”
Ánh mắt Lục Sát dừng trên chiếc đồng hồ, Odnoliub đã đi cùng hắn chặn đường bốn năm dài đằng đằng, mặc dù thời gian đã khiến nó dần trở nên hỏng hóc và xấu đi theo năm tháng nhưng đối với hắn đó là món quà đáng quý nhất trên đời này.
“Là một người quan trọng tặng cho chú, cực kỳ quan trọng…” Lục Sát cười khẽ rồi chậm rãi đáp.
Khiết Khiết trố mắt tròn xoe nhìn biểu cảm của hắn, quả thật lúc này đây trong ánh mắt hắn chứa một tình yêu tha thiết và say đắm khó tả thành lời…
…—————-…
Khi Khiết Khiết vừa về đến nhà liền bắt gặp Hàn Khiết Tình đang khoanh tay ngồi trên sofa nhìn chằm chằm, cô bé mỉm cười tươi rói nhào tới ôm chặt lấy cô: “Mami!”
Hàn Khiết Tình nhíu mày nhìn con gái, kéo Khiết Khiết ra đối diện với cô, vẻ mặt không vui thể hiện rõ ràng: “Con đi đâu vậy?”
“Con đi bệnh viện thăm chú đẹp trai ạ!” Khiết Khiết tròn xoe mắt chớp chớp mấy cái rồi chu môi lên nói.
“Chú đẹp trai?” Hàn Khiết Tình cau mày một lát, đột nhiên cô có dự cảm chẳng lành một chút nào khi nghe Khiết Khiết nhắc tới người này.
Chú đẹp trai hình ảnh là người đã từng giúp đỡ con bé hai lần thì phải, Hàn Khiết Tình cúi đầu nhìn sâu vào đáy mắt cô bé. Cô thật sự có thể nhìn ra tình cảm thân thiết của Khiết Khiết khi nhắc đến người đàn ông đó, không ngờ chỉ mới gặp gỡ mấy lần mà con gái cô đã thân thiết với một người xa lạ như vậy.
Thấy mami đang trầm mặc nghĩ gì đó, Khiết Khiết chợt nhớ ra một chuyện, cô bé tháo balo trên lưng ra rồi tìm đến ngăn mà cô bé yêu quý nhất, sau đó rút ra một tấm thẻ danh thiếp thẳng băng trông cực kỳ sang trọng, đưa đến trước mặt cô rồi chớp mắt nói: “Đây là danh thiếp của chú đẹp trai ạ.”
Hàn Khiết Tình nâng tay nhận lấy từ tay của Khiết Khiết rồi rũ mắt mắt đọc tấm danh thiếp, khi nhìn thấy cái tên trên đó cả người cô như bị ai đó quật một gáo nước lạnh dội thẳng tư đầu đến chân, toàn thân tê buốt không cử động được…
“Lục Sát – Chủ tịch tập đoàn Niệm Tình.”
Dòng chữ trên danh thiếp đập vào mắt khiến Hàn Khiết Tình như bị gắn bùa chú mà hoàn toàn bất động, mắt nhìn chằm lên tờ danh thiếp hồi lâu như vừa bị ai đó đánh sét ngang tai. Cố họng như bị chặn lại, đến một chữ cũng không thể thốt ra lời…
Khiết Khiết khó hiểu nhìn biểu hiện sững sờ của mami, cô bé quơ tay trước mặt cô lắc lắc mấy cái: “Mami? Mami sao vậy? Mami biết chú đẹp trai sao?”
Câu hỏi của Khiết Khiết kéo Hàn Khiết Tình quay trở lại thực tại, cô hoàn hồn mà cực kỳ kích động nhìn Khiết Khiết: “Con… rất thân với người này? Hơn nữa vừa rồi còn đến bệnh viện thăm?”
Khiết Khiết không phát hiện ra sắc mặt cô đã thay đổi nghiêm trọng, con bé thành thật gật đầu: “Đúng ạ, chú đẹp trai rất tốt với con, còn giúp đỡ con rất nhiều lần nữa. Con còn giới thiệu mami cho chú ấy biết, chú ấy nói chú ấy cũng rất thích mami!”
Câu nói thơ ngây của Khiết Khiết lại vô tình hóa thành một tảng đá đập mạnh lên toàn thân Hàn Khiết Tình đau buốt, nếu Khiết Khiết đã nói cho Lục Sát biết tên của cô thì chắc chắn hắn đã nghĩ ra gì đó. Hoặc là dù không nói thì với sự thông minh của hắn nhìn kỹ Khiết Khiết nhất định cũng sẽ đoán ra nó là con gái của cô. Điều quan trọng nhất là Khiết Khiết lại không có ba bên cạnh, con bé còn đã bốn tuổi. Hàn Khiết Tình có thể chắc chắn rằng hắn đã nghi ngờ về sự thật đứa bé đã chết năm xưa…
“Đúng rồi mami, lúc ở bệnh viện con có nghe nói chú đẹp trai sai chú Duật làm bảng xét nghiệm ADN gì ấy, với cả còn điều tra một chuyện vào bốn năm trước của một người tên là…” Khiết Khiết chớp mắt tròn xoe nhớ lại mấy câu nói của chú đẹp trai, sau đó cô bé hơi ngập ngừng hồi lâu, trầm ngâm gáng nhớ ra tên mà chú đẹp trai nhắc tới, cuối cùng cô bé hớn hở tròn xoe mắt long lanh: “Là Tình Tình ạ! Chú ấy đã nhắc đến tên người này đó mami.”
Hàn Khiết Tình hoàn toàn sững sờ, cô đoán chắc rằng Lục Sát sẽ làm như vậy. Không… không thể được, cô không thể để Lục Sát biết được sự thật về bốn năm trước được, cô không thể…
“Khiết Khiết, con ở nhà đợi mami. Mami có chút việc cần đi ngay lập tức!” Hàn Khiết Tình nhìn Khiết Khiết bằng ánh mắt nghiêm trọng rồi sau đó ngay lập tức khắc đứng dậy, vớ lấy áo khoác trên thành ghế sofa rồi đi ra khỏi nhà. Lấy xe tức tốc chạy đến bệnh viện.
…—————-…
Tại bệnh viện.
Duật Ấn đứng đợi nhìn người làm xét nghiệm từ đầu đến cuối không dám bỏ qua một chi tiết nào, còn đứng đó trông suốt buổi không cho ai đến gần hay tiện tay đụng vào, nếu kết quả này mà có vấn đề nhất định sẽ khiến lão đại của hắn gặp kích động mất. Nhưng mặc dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì Lục Sát nhất định cũng phải được đọc với một bản hoàn toàn chính xác. Không được có bất cứ sai sót gì. Sau khi người làm xét nghiệm đã bỏ tờ kết quả vào phong bao lớn rồi đưa cho Duật Ấn, anh ta thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, đưa tay nhận lấy rồi cảm ơn một tiếng sau đó đi thẳng ra bên ngoài không dám chần chừ ở lại.
Lúc bước chân gấp rút của Duật Ấn vang dội ở hành lang bệnh viện, tay anh ta cầm tờ phong bao mà có chút hồi hộp vô cùng, ánh mắt đăm đăm nhìn vào nó không dám rời một giây. Hoàn toàn không để ý đến có một cô gái đang chậm rãi tiến về phía hắn, cô mặc bộ đồ y tá trên người, khuôn mặt bị lớp khẩu trang che lại phân nửa chỉ để lại đôi mắt trầm lặng cùng sự kích động khi nhìn thấy Duật Ấn, bất chợt cô gái siết chặt đống tài liệu trên tay mà toàn là phong bao lại, bít sâu một hơi rồi đi nhanh về phía người đàn ông gần đó.
Đang chăm chú nhìn phong bao trên tay nên Duật Ấn không hề chú ý đến sự tồn tại của cô gái phía trước, đang đi đột nhiên lại bị va phải cô gái đó khiến tờ phong bao trên tay anh ta rơi xuống, tài liệu trên tay cô gái mặc đồ y tá đó cũng rơi toàn bộ, cô lập tức nhân lúc Duật Ấn chưa kịp định thần liền cúi người xuống nhặt lên, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tráo đổi hai phong bao vô cùng giống nhau, miệng luôn gấp gáp: “Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý!”
Duật Ấn chau mày nhìn “cô y tá”, anh ta nhận lấy phong bao cô đưa mình rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô bằng sự nghi ngờ, nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì cô gái đã rũ mắt xuống rồi tiếp tục nhặt tài liệu bị rơi ra, anh ta nghiền ngẫm hồi lâu mới lên được: “Không sao, cẩn thận một chút.”
Vừa dứt lời anh ta không dám chậm trễ nữa liền lập tức xoay người rời đi. Lúc này, cả hành lang bệnh viện trống vắng chỉ còn một mình cô gái mặc đồ y tá đó, cô nhặt hết tài liệu rơi rãi dưới đất và để tấm phong bao ở cuối siết chặt lại, khóe môi giấu sau lớp khẩu trang nở ra nụ cười chua chát, sau đó chậm rãi đứng dậy đi thẳng về phía thang máy.
Lúc cửa thang máy mở ra, “cô y tá” lập tức đi vào trong, mở khẩu trang ra liền lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cùng lạnh ngắt của Hàn Khiết Tình…
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm như được thoát một kiếp nạn thì bất chợt cửa thang máy bị một lực tác động lên rồi đột ngột mở ra, một người đàn ông đi vào khiến cả người cô bất động, cửa thang máy biến mất sau bóng lưng của người đàn ông, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa từ đầu đến chân, rồi đột nhiên đi tới chống hai tay lên giam Hàn Khiết Tình đang hóa đá trong phạm vi của mình lại, ngón tay thon dài nâng lên vuốt ve gò má nhợt nhạt không chút huyết sắc của cô, nở ra nụ cười khẽ lại mang theo sự ma mị quyến rũ kinh hồn: “Honey, đã lâu không gặp!”