Chương 106
Trong phòng bệnh.
Phông nền trắng xóa làm màu chủ đạo trong phòng này, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao trùm lấy không khí gây khó chịu.
Trên giường bệnh, thân hình cao lớn của Lục Sát nằm chiếm trọn cả chiếc giường, hắn đã thay ra bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, ngồi tựa vào đầu giường, cổ tay vẫn còn đang có kim tiêm truyền dịch, ngay lòng bàn tay bị quấn một miếng băng gạc màu trắng vòng qua. Sắc mặt hắn yếu ớt tái xanh như người vừa mới chết đi sống lại.
Giương mắt nhìn vị bác sĩ hai tay để vào túi áo blouse trắng, hắn nhẹ nhàng cười khẽ: “Có anh làm bác sĩ cho tôi thì sao tôi dám chết được?”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng nhíu mày nhìn Lục Sát, anh ta là người Trung Quốc, dung mạo điển trai mang nét đẹp tinh tế của người đàn ông trầm ấm, thân hình cao ráo, tất cả ngũ quan trên mặt đều toát lên một vẻ nho nhã. Anh ta là bác sĩ được nhận bằng cấp và có độ tuổi sớm nhất khi vào nghề trong ngành bác sĩ, là một niềm tương lai sáng rực mới trong ngành. Anh ta nhìn chằm chằm Lục Sát bằng ánh mắt không vui sau đó cất giọng nghiêm nghị: “Tôi chỉ là bác sĩ, không phải là thần thánh mà có thể cứu anh hết lần này đến khác.”
Cơn đau từ phần bụng dội tới khiến sắc mặt Lục Sát càng trắng bệch, hắn nâng tay đặt lên bụng mà không hề có ý giận người đàn ông, yếu ớt lên tiếng: “Bác sĩ Giang, lớn tiếng với bệnh nhân là không đúng tố chất nghề nghiệp đâu.”
“Anh…” Giang Ngự Dữ nghiến răng kèn kẹt, anh ta nheo nheo đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Lục Sát, sau đó thở dài một hơi rồi lấy trên tủ đầu giường bệnh một bệnh án đưa cho Lục Sát, đợi đến khi hắn nhận rồi trực tiếp nói:
“Viêm dạ dày cấp tính lần thứ hai tái phát do uống quá nhiều rượu mạnh cùng một lúc. Vết thương trên lòng bàn tay bị kim loại cắt sâu khoảng 0,2 cm, không được băng bó sớm dẫn đến tình trạng ra máu nhiều và nhiễm trùng, sau khi được xử lý lại thì cũng. Dầm mưa một khoảng thời gian dài cộng thêm với sức khỏe yếu nên anh bị sốt 39°C, sau khi truyền dịch sẽ hạ sốt, đây chỉ là một số bệnh khi anh đến bệnh viện được kiểm tra mới thôi, bệnh cũ vẫn còn ở đấy. Anh nói xem những việc này có tính là tự ngược đãi bản thân mình không?” Nói tới đây Giang Ngự Dữ hơi dừng lại, anh ta trầm mặc hồi lâu mới nheo mắt cất giọng: “Nếu hôm qua Duật Ấn không đưa anh kịp đến bệnh viện sớm để phẫu thuật thì e rằng bây giờ anh đang ngồi uống trà đàm đạo với Diêm Vương chứ không phải ngồi đây đấu võ mồm với tôi rồi. Còn nữa, anh nghĩ mình là cửu mệnh quái miêu (mèo có 9 cái mạng) chắc?”
Đôi mắt thâm thúy của Lục Sát nhìn cả bệnh án dài dòng trên tay mà lông mày hắn nhíu chặt, chỉ có trong vòng một đêm hắn nhập viện mà bệnh án đã dài như vậy? Nào là bệnh mới lẫn bệnh cũ đều dồn lại trên một tập bệnh án này.
Lục Sát trầm mặc hồi lâu không lên tiếng, lát sau hắn đóng bệnh án lại rồi đưa cho Giang Ngự Dữ, hờ hững nói: “Tôi chỉ uống một chút, không nhiều lắm.”
Giang Ngự Dữ bất lực đưa tay đỡ trán, gương mặt anh ta hoàn toàn lộ ra vẻ châm chọc, cười giễu một tiếng: “Uống một chút của anh là khiến cho bệnh viêm dạ dày cấp tính tái phát lần hai đến mức phải phẫu thuật thêm một lần nữa mới gọi là uống một chút của anh đúng không?” Sau đó anh ta bĩu môi hời hợt, tiếp tục nói: “Lục Sát, bốn năm trước anh đã nhém chết một lần rồi, bây giờ lại muốn chết thêm một lần nữa ư? Anh nghĩ anh tự hành hạ bản thân mình như một tên điên, không uống rượu từ sáng đến tối thì cũng lên cơn mà tự cắt cổ tay mình, bây giờ một lần nữa khiến bản thân nhém thì đi chầu Diêm Vương anh tự hành hạ bản thân mình khổ cực như vậy thì người phụ nữ của anh sẽ tha thứ và quay trở lại bên anh sao?”
Thần sắc Lục Sát lập tức lạnh đi, hắn rơi vào trầm mặc thật lâu, mi mắt hắn rũ xuống che đi một sự tê tái tận tâm hồn hiện rõ nơi đáy mắt thâm thúy. Những lời nói của Giang Ngự Dữ lần nữa dẫn hắn quay trở lại quá khứ thêm một lần. Liếc mắt nhìn sang cổ tay phải, nơi đó vẫn còn in lại vài vết sẹo rạch ngang mờ mờ, không bao giờ mất đi theo năm tháng. Lục Sát không biết nghĩ ngợi đến điều gì đó mất cười khổ một tiếng, hắn ghìm chặt bụng lại rồi tựa đầu lên thành giường ngã người về sau một chút, đôi mắt thâm thúy khép hờ như người đang trong cơn đau khổ khi nhắc về quá khứ.
Đúng vậy, bốn năm trước Lục Sát chẳng biết rõ mình là ai, mình là người thế nài cả. Hắn chỉ biết rằng từ khi có thông tin không tìm được Hàn Khiết Tình, cô như bốc lửa khỏi nhân gian không rõ sống chết ra sao. Thì Lục Sát liền trở nên suy sụp toàn bộ, cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn còn nhớ rõ, bốn năm trước, mỗi ngày hắn đều nhốt mình trong phòng làm bạn với rượu và thuốc lá, hai mùi đó xen lẫn hòa trộn vào bầu không khí như kích thích mọi thần kinh tế bào của hắn. Hắn uống rất nhiều rượu, hút rất nhiều thuốc lá, nơi nơi đều lại chai rượu rỗng và tàn thuốc nằm lẻ loi hoặc chất thành chồng trên sàn nhà.
Tình trạng đó diễn ra ba ngày liên tục, Lục Sát không ăn không uống không làm gì ngoại trừ tự nhốt mình vào phòng rồi uống rượu hút thuốc, rồi bất tỉnh tự bao giờ cũng không hay, lúc nằm la liệt trên sàn nhà, giây phút sắp nhắm mắt lại mà Lục Sát còn nhìn thấy thế giới bên kia đang chào đón hắn, nơi đó có người con gái hắn yêu vẫy tay gọi hắn.
Lục Sát không do dự đi theo cô, sau đó là một màn đêm tĩnh mịch nhốt hắn lại trong không gian hư cấu, Lục Sát như người rơi vào trạng thái thực vật, cho đến khi lúc hắn tỉnh lại thì chuyện đầu tiên cảm nhận được là bụng đau đớn như bị ai đó xé ra, tiếp theo đập vào mắt hắn là trần nhà bệnh viện trắng xóa. Lúc ổn định lại tinh thần và sức khỏe môt chút thì Lục Sát mới biết được rằng, lúc hắn hôn mê bất tỉnh là do nhiều ngày không ăn uống thức ăn gì mà chỉ cho rượu vào bụng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, nên mất hết sức lực rồi ngất đi. Cũng may lúc đó Nam Yên Bắc và Duật Ấn tới kịp thời đưa hắn đi bệnh viện, sau đó việc đầu tiên khi hắn vào viện là phải làm phẫu thuật. Bác sĩ đã chẩn đoán Lục Sát bị viêm dạ dày cấp tính nguy cấp nên cần phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng ung thư dạ dày.
Sau đó không lâu thì tìn trạng trầm cảm của Lục Sát ngày một nặng, hắn khóa chặt cánh cửa tiếp xúc của mình vớib tất cả mọi người, không chịu chấp nhận việc điều trì bệnh tình. Như thế rồi bệnh một ngày một nặng hơn, cuối cùng cũng đến ngày Lục Sát như bị thôi miên mà tự cầm dao cắt ngang cổ tay mình để tự sát…
Trước khi hắn chính thức nhập viện thì hắn đến bệnh viện không dưới một trăm lần, mỗi lần đều uống rượu, sốt cao, không có sức lực vì không ăn uống mà choáng váng ngất đi, cắt tay tự sát máu chảy quá nhiều, uống thuốc ngủ quá liều… như vậy liên tiếp liên tiếp hắn đến bệnh viện rất nhiều lần. Đến tất cả các bác sĩ và y tá trong bệnh viện không ai không biết hắn, mỗi lần hắn tới gương mặt bọn họ đều lộ vẻ bất lực, thở dài nói một câu: “Lại là anh nữa à? Hôm nay lại bệnh gì rồi?”
Cứ như thế dường như số lần đến bệnh viện Lục Sát không đếm hết được nữa, cho đến khi cái ngày hắn uống liên tục ba ngày buộc phải nhập ba và phẫu thuật.
Cuộc phẫu thuật rất thành công tuy nhiên sẽ để lại di chứng, nếu như Lục Sát vẫn còn một lần nữa hành hạ chính bản thân mình thì dù có thần tiên hạ phạm cũng chả cứu được hắn…
Nhìn sắc mặt trầm ngâm của Lục Sát mà Giang Ngự Dữ thở dài một hơi ngao ngán: “Nghỉ ngơi đi, anh vẫn còn sốt, sức khỏe chưa ổn định. Nếu thấy còn bất cứ tình trạng nguy hiểm gì cứ nói với tôi.” Bỏ lại một câu Giang Ngự Dữ lắc đầu não nề rời đi, lúc mở cửa ra anh ta giật mình kinh hồn bạc vía một phen…
Bên ngoài là Hàn Khiết Tình đã như hóa thành pho tượng đá, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu như vừa bị ai rút mất linh hồn…