Chương 10
Du Mộc nhìn tờ giấy, cô hít mạnh rồi thở hắt hơi. Quay mặt về phía Lục Doãn Cung, Du Mộc im lặng vài giây rồi nói:
” Tôi nói này Lục đại đế, bằng chứng này anh có từ đâu ra? anh chưa từng cho rằng bằng chứng này được làm giả sao? Còn nữa… tôi chưa từng quen người nào có tên là Hoắc Cẩn Kình cả “
Du Mộc vừa dứt lời, Doãn Cung liền nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng.
Nghe Du Mộc nói vậy, Thuỵ Nhan tức giận nói dữ dằn: ” Lộ Du Mộc, đến giờ cô vẫn nói dối được sao? “
Du Mộc không hề biết, năm đó mẹ cô và mẹ hắn chết cùng một ngày, sau khi lo đám tang xong ba ngày sau cô liền mất tích, mặc dù trước lúc đó Du Mộc có nói với hắn câu ” Tôi giết mẹ anh…” nhưng hắn vẫn tin rằng Du Mộc không giết mẹ mình bởi vì cô không có lý do nào để làm như vậy. Lên sau khi lo đám tang xong, Doãn Cung định tìm cô nhưng lại được biết rằng đám tang của mẹ Du Mộc vừa kết thúc thì cô cũng biến mất không dấu vết.
Cùng lúc đó Doãn Cung lại nhận được một tin nhắc nặc danh. Trong tin nhắn là tất cả bằng chứng chứng minh Lộ Du Mộc là người đã sát hại mẹ của Lục Doãn Cung. Hắn đương nhiên cũng điều tra thêm để cho chắc chắn, nhưng dù tra như nào đi nữa thì kết quả lại chỉ có một. Lúc đó Lục Doãn Cung liền nghĩ rằng có người đang cố ý muốn giúp hắn. Bấy giờ hắn mới điều động người ở khắp nơi bắt buộc phải tìm bằng được Du Mộc.
Nửa thật nửa giả cứ mơ hồ. Doãn Cung gương mặt lạnh như băng, có vẻ hắn vẫn chưa tin lời Du Mộc nói. Hắn tiếp tục hỏi:
” Cô nói cô không quen Hoắc Cẩn Kình, vậy năm đó cô tiếp cận tôi với mục đích gì? ” Doãn Cung hỏi câu này, chứng tỏ hắn vẫn chưa biết cô tiếp cận hắn để làm gì?
Nghe hắn nói như vậy, Du Mộc im bặt, không nói câu gì. Nếu cô nói sự thật ra là cô tiếp cận hắn chỉ để xem tin đồn về hắn có phải là thật không thì làm gì có ai tin. Nghe như vậy giống đang biện minh hơn. Du Mộc không nói được câu nào liền chuyển chủ đề: ” Vậy năm đó anh cũng đã ra tay giết mẹ tôi, anh còn muốn gì nữa! “
Doãn Cung bất giác càng nhíu chặt mày, hắn nhìn Du Mộc với ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn. Năm đó hắn cũng nhận được tin nhắn nặc danh lên mới đến địa chỉ trong tin nhắn. Ai ngờ người chết mà hắn vừa lật lại là mẹ của Du Mộc, bất giác hắn cũng lại trở thành thủ phạm giống Du Mộc.
Trong truyện này chỉ có mỗi Du Mộc là bị xoay mòng mòng. Doãn Cung ban đầu đã nhận ra ngay đó là bẫy, hắn biết Du Mộc không phản là người giết mẹ mình. Nhưng muốn bắt được cọp thì phải vào hang cọp, vậy lên hắn mới hành động giống Du Mộc để cho đối phương nghĩ rằng hắn đã trúng bẫy. Còn về những thứ mà Doãn Cung điều tra, hắn biết đó là giả, không phải ai đó đang muốn giúp hắn mà là đang muốn hại hắn. Sau khi Du Mộc rời đi, hắn liền tức giận mà cho người truy lùng cô ở khắp nơi. Bây giờ tìm được Du Mộc, hắn sợ cô bỏ trốn lần nữa nên lấy cái chết của mẹ mình ra để giữ Du Mộc ở lại cạnh mình. Còn Du Mộc vẫn luôn cho rằng Lục Doãn Cung là người giết chết mẹ mình.
Lục Doãn Cung có tính chiếm hữu rất cao lại thêm tính tàn độc, có vẻ hắn đã xem cô như một thuộc hạ có ích, nên khi Du Mộc trốn hắn thì hắn liền tức giận vì mất đi một thuộc hạ có ích. Bây giờ tìm lại được cô, hắn liền lấy cái chết của mẹ mình ra để giam giữ cô bên cạnh.
Hắn nhếch môi cười rồi lạnh giọng nói:
” Vậy bằng chứng đâu? Nếu cô không phải là người giết mẹ tôi thì tại sao lại phải trốn ở cô nhi “
Một lần nữa Du Mộc lại bị Doãn Cung chặn đứng họng. Lúc hắn nói cô giết mẹ hắn, cô cần bằng chứng thì hắn có. Giờ Du Mộc nói hắn giết mẹ cô, hắn cần bằng chứng thì cô không có. Du Mộc cũng không hiểu tại sao cô lại phải trốn hắn, hắn cũng giết mẹ cô vậy sao cô lại phải trốn chui trốn lủi như một con chuột nhắt.
Du Mộc biết bản thân không còn đường lui, cô nhìn Doãn Cung bằng ánh mắt khó tả.
” Tôi không có bằng chứng, nếu anh cho rằng tôi lấy mạng mẹ anh thì anh lấy mạng của tôi đi, như vậy coi như trả thù được cho mẹ anh còn gì! ” Thấy Lục Doãn Cung càng tức giận nhưng lại không nói gì, Du Mộc tiếp tục khích lệ hắn: ” Dù gì anh cũng giết nhiều người rồi, không nhẽ lại không nỡ ra tay với tôi? Lục đại đế đây không nhẽ lại không nỡ ra tay với phụ nữ? Nếu không làm được thì để tên Ngục Tửu kia làm thay “
Nét mặt Lục Doãn Cung sa sầm, hắn nhíu chặt mày. Sắc mặt cực kỳ khó coi, dám khích lệ hắn, Du Mộc đây là đang muốn tìm cái chết? Giọng hắn lạnh như băng mà nhấn mạnh từng chữ một: ” Lộ Du Mộc! ai cho phép em muốn chết? Đừng chọc giận tôi, tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu ”
Du Mộc cười khổ, được sự cho phép của hắn? từ khi nào mạng cô sống hay chết lại thuộc về hắn vậy? Chẳng phải hắn đang muốn lấy mạng cô sao? Cứ cho là cô giết mẹ hắn nhưng hắn cũng giết mẹ cô, nếu không phải hắn bắt cô về để đền mạng thì là hắn rốt cuộc đang muốn gì?
Năm đó Du Mộc biết được hắn không giống trong lời đồn thì định rời xa hắn, vì cô tiếp cận hắn chỉ vì lý do đó. Nhưng Du Mộc không may phát hiện ra thân phận của hắn ở thế giới ngầm, cùng lúc đó những chuyện bí mật cô làm sẽ an toàn nếu như ở cạnh hắn. Nửa năm Du Mộc cạnh Doãn Cung, chẳng biết vì lý do gì mà Du Mộc lại chẳng muốn rời xa tên đó nữa. Căn bản là tính bá đạo của hắn cực kỳ chiếm hữu, hắn coi cô chẳng khác nào thuộc hạ, cấp dưới. Lúc nào Du Mộc cũng phải nghe lời tên đó răm rắp, chẳng qua là được đối xử đặc biệt hơn một chút.
Hay cho câu ” lửa gần rơm lâu ngày cũng bén “, Du Mộc chẳng biết thể nào mà quen ở cạnh hắn chẳng muốn rời đi dù cho hắn luôn coi cô như thuộc hạ, cứ ấp ủ mọi thứ như vậy đến khi chuyện tồi tệ nhất xảy ra.
Du Mộc bất giác rơi nước mắt, cô cố nhịn lại không để đôi mắt ướt thêm. Du Một hít hơi mạnh rồi thở ra, cô nhìn Doãn Cung với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc rồi nói:
” Nếu không giết tôi, vậy rốt cuộc Lục đại đế đây muốn gì ở tôi? “
Thấy Du Mộc thẳng thắn, Doãn Cung cũng không vòng vo tam quốc, hắn đứng dậy quay đi rồi nói: ” Nếu để cô chết thì tiếc quá, giữ cô lại ắt sẽ có lúc dùng đến “
Du Mộc nghe xong thì mặt tái xanh, ý hắn nói sẽ bắt nhốt cô sao. Du Mộc hiểu rõ, nếu hắn nói được chắc chắn sẽ làm được. Chuyện này tuyệt đối không phải đùa, nếu bị hắn giam giữ, cơ hội chạy trốn của Du Mộc không đến một phần trăm. Bây giờ cô không còn lý do nào để bỏ trốn nữa, chỉ là Du Mộc không muốn ở bên hắn như trước kia nữa. Cô không bỏ trốn nhưng không ở cạnh hắn, nếu hắn đã muốn giam giữ cô như vậy, cô nhất định phải bỏ trốn lần nữa.
Du Mộc đương nhiên nhất quyết phản đối: ” Lục Doãn Cung, anh cũng giết mẹ tôi, anh không thể làm thế với tôi! “
Mặc kệ Du Mộc có kêu gào như nào, hắn cũng chẳng thèm ngoảnh mặt lại mà đi ra xa dần rồi lấp sau cánh cửa.
Ngục Tửu cũng đi theo Lục Doãn Cung, trong căn phòng bây giờ chỉ còn lại Du Mộc và Thuỵ Nhan. Bầu không khí có vẻ bớt căng thẳng nhưng vẫn luôn u ám.
Thuỵ Nhan nhìn Du Mộc rũ rượi, người như mất hồn vía. Anh ta thở phào rồi nói một tràng dài:
” Lộ Du Mộc? Tôi biết cô rất giỏi trong việc phá khoá để chạy trốn. Nhưng cô tốt nhất không nên phản kháng chủ nhân, cô biết rõ nếu làm trái lệnh của Lục đại đế thì hậu quả sẽ như nào đúng không? Du Mộc, không phải tôi không nói sự thật cho cô, mà do cô luôn chạy trốn căn bản là không thể gặp được. Người giết chết mẹ cô không phải là Lục Doãn Cung, nếu không phải anh ấy nhân nhượng thì cô đã không có cơ hội ngồi ở đây để nói chuyện rồi, không chừng đang cầm vé đi tham quan địa ngục một chuyến cũng nên “
Thuỵ Nhan nói một chàng dài xong cũng quay đi luôn rồi mất hút, không để Lộ Du Mộc kịp phản ứng hay trả lời.
Mặc dù Du Mộc đang ngơ ngác nhưng từng từ từng chữ một rành rọt lọt vào tai của Du Mộc, cô không nghe thiếu dù chỉ là một từ.
~Nhạc Tử~