Chương 217

Chớp mắt một cái đã ba năm trôi qua, Mạn Nghiên và Tôn Bách Thần mỗi người vẫn ở một nơi, không hề có chút liên quan gì với nhau.

Tôn Bách Thần cứ ngỡ thời gian đủ lâu thì hắn sẽ quên đi cô gái nhỏ. Nhưng mọi thứ trên đời đâu dễ dàng đến vậy, cái gì càng cố quên lại càng nhớ. Lúc trước hắn mất mười năm để quên đi Mộc Trà, bây giờ sợ rằng dùng cả phần đời còn lại cũng chẳng thể quên nổi Mạn Nghiên!

Tôn Bách Thần rất nhiều lần giằng xé bản thân, muốn lập tức bay sang Úc để gặp Mạn Nghiên, ôm thật chặt cô vào lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung da diết. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn chọn cách trốn tránh.

Bản thân hắn không xứng đáng có được cô! Hắn luôn tự nhủ với bản thân như vậy.

Mỗi tháng Tôn Bách Thần đều về quê Mạn Nghiên một lần để thăm bà nội Đồng. Đáng tiếc lần nào hắn cũng phải đứng ở ngoài cổng, không được phép vào. Có lần Tôn Bách Thần quỳ cả một buổi nhưng vẫn không ai để ý đến hắn. Xui xẻo hơn, gặp khi chú Hứa Văn uống rượu say, ông sẽ không nương tay mà đánh cho hắn một trận nhừ tử.

Ai cũng thấy Tôn Bách Thần hèn nhát, chỉ mỗi hắn nghĩ mình làm vậy là tốt cho cô gái nhỏ.

Ai cũng giữ kín bí mật chuyện Mạn Nghiên sinh con cho hắn. Bởi vì họ cảm thấy Tôn Bách Thần không xứng đáng được biết! Căn bản nếu năm đó hắn không quyết liệt đẩy Mạn Nghiên ra khỏi vòng tay mình, để cô sang Úc du học thì sự tình đã không đi xa đến mức này.

“Cậu có biết bản thân mình phiền hà đến mức nào không? Cậu với gia đình chúng tôi có quan hệ gì đâu chứ? Đừng có đến đây nữa, làm ơn về đi!”

Đó là câu nói quen thuộc mỗi khi chú Hứa Văn muốn đuổi hắn.

Sau bao lần bị ruồng bỏ không thương tiếc, hôm nay Tôn Bách Thần vẫn đến. Hắn nghe An Yên nói dạo gần đây sức khỏe của bà nội Đồng rất yếu, sợ rằng không thể gắng gượng được bao lâu nữa.

Tôn Bách Thần rất mong được gặp bà. Hắn có mấy lời đã cất giấu trong lòng từ lâu, muốn nói với bà.

An Yên đến nhà Mạn Nghiên, thấy Tôn Bách Thần đang đứng trước cổng. Hai người nhìn nhau khẽ thở dài nhè nhẹ. Cô ấy không có cách nào khuyên chú Hứa Văn cho hắn được vào trong, nên chỉ có thể gật nhẹ đầu chào một cái, rồi lặng lẽ đi lướt qua.

Bà nội Đồng đang ốm liệt giường, bỗng chốc trở nên minh mẫn. Đã một tuần nay bà không ăn được gì, chỉ húp ít cháo loãng. Vậy mà bây giờ vừa mới tỉnh dậy, bà đã bảo dì Hạ đi nấu cơm sốt để ăn.

Chẳng ai thấy vui nổi, vì họ biết đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì. Hồi quang phản chiếu! Bà nội Đồng có lẽ sắp…

“Huhu, mẹ ơi.” Dì Hạ bật khóc nức nở.

“Sao lại khóc? Ta khỏe lại các con không vui sao? Hạ, mau đi nấu cơm đi.”

An Yên lấy khăn lau người cho bà nội Đồng rồi ngồi lặng người ở một mép giường, không nói câu nào.

Mấy ngày trước, cô ấy đã gọi điện thoại cho Mạn Nghiên, hối thúc cô trở về thăm bà. Mạn Nghiên nói có việc cần phải sắp xếp ổn thỏa, ít hôm nữa sẽ về.

Nhưng lúc này vẫn chưa thấy cô đâu, An Yên lo sợ Mạn Nghiên sẽ không kịp nhìn mặt bà lần cuối mất.

“Hứa Văn, Bách Thần đang ở ngoài cổng có phải không? Con mau đi gọi nó vào đây.”

“Me à…”

“Đi nhanh lên! Ta có chuyện muốn nói với thằng bé đó.”

Chú Hứa Văn không dám chậm trễ, vội ra ngoài đưa Tôn Bách Thần vào. Bà nội Đồng ôm lấy hắn, vỗ vào vai như để dỗ dành một đứa trẻ.

“Ta nói cháu nghe này… Bách Thần à, trên đời có những chuyện không thể cứ suy nghĩ theo lối cứng ngắc được. Giống như có những việc cháu làm, người khác nhìn vào liền thấy sai trái, nhưng xét về một góc độ nào đó, cháu không sai! Con người ai không ích kỷ? Có ai không tìm mọi cách cứu lấy người mình yêu thương chứ! Ta tin rằng cha mẹ Mạn Nghiên sẽ không trách cháu đâu, con bé càng không trách cháu..”